Không có nghĩa là người tên Mai có nước da bánh mật hay đen giòn đâu đấy – anh chàng Trò Tê cho bài viết bằng tiếng Trung Hoa về món ăn vặt Mơ Mai làm thành màu đen thui ngẫm ra đúng thật, hoa mai hoa mận kết thành trái mai trái mơ, chúng nó cùng gia phả thì phải, hoa giống nhau trái cũng chua chua giống nhau đứa thì da trơn láng gọi là trái mận, đứa nào da có lông tơ thì gọi là mơ!
Xuân đến hoa mơ hoa mận nở – gái Xuân giũ lụa trên sông Vân (Nguyễn Bính)
Cứ mơ mận thế thôi chẳng biết là người ta lấy trái làm món ăn mình mê tít một thời, con gái đứa nào chả thích ô mai. Đọc tiếp “Ô Mai”
Hàn Vi và Bạn Hữu

Kevin Le tác giả của quyển sách The Outcast Amerasian được báo chí nhắc đến đã lâu, vì không có nhiều tác giả Việt Nam viết sách bằng tiếng bản xứ trên đất Mỹ – tôi biết đến tên Kevin Le lâu rồi và chẳng mảy may để ý, cho đến khi biết ra tác giả đã sống cùng thời lận đận với tôi, là bạn rất thân thiết với gia đình tôi.
Thuở ấy chúng tôi một nhóm sáu đứa, dĩ nhiên Kevin cùng trong nhóm, đạp xe khắp thành phố Sài Gòn, vào từng hang cùng ngõ hẻm để đến gia đình của một người bạn, người bạn này di cư hầu như mỗi tháng, vì bố là ngụy quân đã bị bắt đi tù cải tạo, nhà ở trong trại gia binh đã bị chiếm bởi cộng sản, may mà có người nhà làm việc trong Nha Điền Địa (bị đổi thành sở nhà đất sau này) biết có những ngôi nhà đã được nhà nước quản lý để làm quà tặng cho những cán bộ có công với họ, những căn nhà trống huơ hoắc vì chủ đã bỏ đi vượt biên, trong thời gian chờ đợi chủ mới, gia đình người bạn này được ở tạm. Những nơi tạm trú này ít bị công an để ý, lúc ấy chuyện đi ở, chuyện kiếm sống từng ngày là chủ đề chúng tôi bàn tính nhiều nhất. Khoảng thời gian lận đận ấy nhìn lại quá “kinh hãi!” Đọc tiếp “Hàn Vi và Bạn Hữu”
Ngẫm
Không được ghi cảm nghĩ sau những bài viết tuyệt vời của chị, em phải mang nó về nhà thế này, chị ơi em nhớ chị có hỏi em “đi du lịch để làm gì?” dạo nào ấy, em không thể ghi tách bạch từng chi tiết như chị viết, ngày còn ở Việt Nam trước 1975 em chưa được đi qua lằn ranh vĩ tuyến 17, miền Đông thì B’Lao – Đà Lạt, xoãi xuống chút đến Nha Trang là hết, còn trẻ thì hình ảnh mờ mờ là thông là cát, những tháp Chàm có thấy cũng chỉ ngắm nghía từ xa vì vào được đến đấy phải là người dân địa phương và nhất là hoang phế lắm, câu nói: “Mấy ổng ở trong trỏng!” không phải nói đến điều gì thần bí mà là nhắc đến phía bên kia, cũng cùng màu da cũng cùng dòng máu Việt!
Sau 1975, cũng có đi thăm, mà là đi buôn tìm nguồn sống, dạ rối bời bời nhìn cảnh sống miền Trung “chó ăn đá gà ăn muối”, đường đi loang lổ dấu tích chiến tranh! Trở về từ quê hương thứ hai năm 2013 nhìn ngắm lại ngỡ ngàng như chị tả.
Miền Tây sông nước trước hay sau 1975 em cũng từng ghé đến, cũng thơ cũng nhạc, cũng mùi đất cũng món ăn, trái dừa nước dừa lửa bánh xèo tôm nhảy tự vó lấy, cá đồng trên ruộng vừa gặt xong nước ngọt trong lành lội xuống cắt hẹ nước mang về ăn mắm chưng thơm ngạt mũi!
Rồi cũng thử tìm lại mà không còn nữa, bây giờ ngồi đọc chị viết em biết một điều: Tìm về kỷ niệm không dễ chút nào, khi mình đi tìm là nó đã mất có phải?
Em cám ơn chị cho em món ăn tinh thần buổi sáng trong lành!
Vỡ Tim
Có nhiều điều không ai giải thích được, nhưng yêu nhau và vỡ tim theo nhau thì giải thích được, tình đầu cũng là tình cuối thuở son trẻ đến khi già lão!
Tôi có những người bạn như thế, gương của họ khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa yêu say đắm hơn nữa cuộc đời này. Anh chị là đàn anh của chồng tôi, người đã huấn luyện dìu dắt “đàn em” trên con đường binh nghiệp, anh khóa 23 trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt sống với nhau vài năm trong quân trường hẳn tình thân khó dứt, nhắc đến tên ai cũng biết ai. Đọc tiếp “Vỡ Tim”

