Góc Phố Xưa

Một góc phố quen ngày xưa em đứng
Nắng hoe vàng đậu mái ngói âm dương
Một con đường quen ngày xưa em bước
Bóng nắng xiên soi bóng em ngã dài

Góc phố con đường bỗng dưng biền biệt
Chỉ nắng còn đây dâng nỗi muộn phiền
Góc phố con đường trong mơ nức nở
Khóe nắng còn đây giọt nhớ đổ nghiêng

Thương nhớ chi kìa còn ai góc phố
Tương tư chi kìa mái ngói phong rêu
Viên gạch nhỏ có còn nhung nhớ
Chân em qua rộn tiếng guốc vang rền

Tiếng guốc vọng còn chập chờn cơn ngủ
Gót chân đây đôi guốc mộc nơi nào
Vạt nắng cũ trốn tận cùng tâm khảm
Thản nhiên soi buồn lỗ chỗ thảm hồn .

(tặng NMT)

Đêm Thu

Mới vào mùa Hạ mà . . . mình đã ngẫm đến Thu – kệ nó đi, trong người nó thôi thúc thế đấy – mấy cái cây bên đường lá rụng tơi tả dù đang vào hạ thế thôi! Vậy là mình “trả nợ” hát đủ ba bài của Đặng Thế Phong