“Những nốt nhạc chơi vơi, lơ lửng nghe thấy trong “Chiều về trên sông”. Chiều buông trên dòng sông Cửu Long… Không phải “chiều xuống” hay “chiều rơi” hay “chiều trôi” mà… chiều buông, nghe như là màn sương chiều lướt thướt, như là vạt áo choàng mềm mại của chiều tà đang chầm chậm phủ trùm lên một vùng sông nước mênh mông. Như một cơn ước mong, ơi chiều!… “Cơn ước mong” ấy đọc được trong những dòng hồi ký phơi trải nỗi niềm của người nhạc sĩ: “Tôi nhớ đồng quê, tôi nhớ thiên nhiên vô cùng. Tôi tìm mọi cách để ra đi. Rồi tôi có những buổi chiều ngồi bên dòng sông Cửu Long: Chiều buông trên dòng sông Cửu Long như một cơn ước mong, ơi chiều! … để mong được như ‘hàng cây gỗ rong, nghiêng mình (trôi) trên sóng sông yêu kiều’ Tôi còn muốn theo đò ngang quá giang, thương chiều…” (3) “Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng Mênh mông không một chuyến đò ngang”
Em Lễ Chùa Này
Phạm Thiên Thư với pháp danh Thích Tuệ Không khi ông rời trường lớp nương nhờ cửa thiền năm 1964 đã được hay bị bài thơ tình “Ngày xưa Hoàng Thị” đánh thức, để bài thơ “Em Lễ Chùa Này” ra đời – “Tiễn đưa em trong áo quan này – rồi từ đây vườn chùa thanh vắng – Ðến thăm em ngày tháng qua mau – Một nụ mai vừa nở trong nắng – Hỡi em ơi – mây đã qua cầu”. Tình đời như mây qua cầu, Ngọ đã được chôn trong sân chùa hay đã chết trong tim người thi sĩ, khi nhà thơ từ bỏ một điều gì họ thường cho điều ấy chết đi thì phải? Nhân vật nữ được thi sĩ chôn trong vườn chùa có hoa vàng và bướm ngậm ngùi tiếc nuối – hẳn thi sĩ Phạm Thiên Thư có đọc truyện Tắt Lửa Lòng của Nguyễn Công Hoan, hình ảnh Lan chôn xác bướm như chôn mối tình đầu với Điệp trong sân chùa. Ngẫm nghĩ vậy để bài hát Em Lễ Chùa Này có duyên thêm với những kịch bản trên sân khấu kịch nghệ và cải lương! Lạy trời nhà thơ Phạm Thiên Thư không mắng người hát hay suy nghĩ lan man!

