Cung Tơ Chiều – Trương Hoàng Xuân

 

Chiều nhẹ rơi trên phím Tôi hát cho người tôi hát cho mình Trên cây đàn vỡ tôi dệt thành tơ.

Lời đầu cho tình lời cuối cho mình Chiều chiều rơi trên phím Chiều và sương tím Em đi trong sương hay đi trong đời tôi Giấc mơ lần cuối tình yêu giông tố đêm hè!

Tôi gom hết cho em những cung tơ chiều xin em rót trên môi tiếng ca ru mềm với tôi, những khi sương chiều xuống đàn ngừng tiếng em ngồi khóc.  Chuyện ngày xưa vẫn còn đó mà lòng tôi như còn nhớ tiếc thương mối tình xưa

Chiều nhẹ rơi trên phím Em đã đi rồi em đã xa rồi Em không còn đó tôi chẳng còn đây Chỉ là ve sầu gọi suốt đêm hè Chiều chiều rơi trên phím Chiều và sương tím Tôi đi lang thang trong đêm trong buồn tênh Ước mơ lần cuối hồn bay theo đến bên người …..

Ước mơ một phút hồn bay theo đến bên người”

Nhạc sĩ Thy Linh – Trương Hoàng Xuân, cũng là giáo sư trường Trung Học Tổng Hợp Nam Sinh Nguyễn An Ninh năm 1972-1975.  Ông mất thứ Bảy ngày 3 tháng 5 năm 2025 tại Sài Gòn.

Cung Tơ Chiều được sáng tác khoảng năm 1966 Thời gian ấy tôi còn sống trong khuôn viên của trung tâm huấn luyện tân binh quân dịch Nguyễn Tri Phương – Quang Trung – Hóc Môn – Gia Định – lúc ấy tôi nghịch ngợm ra trò mười mấy tuổi đầu vẫn trốn ngủ trưa bằng cách leo qua cửa sổ chuyền sang cành cây tuột xuống đi hớt cá lia thia cùng với đám con của bác Tư, bác Tiệp, bác . . . sao tôi quên tên bác nhỉ, dù bác ở căn đầu dẫy có cô con gái chơi chung với tôi kế đến là nhà bác Tư có mấy thằng con trai nghịch hơn giặc, nhà tôi và nhà bác Tiệp ở cuối dẫy có các anh các chị lớn hơn tôi vài tuổi! Trong khu trại này chỉ có bốn gia đình sĩ quan sinh sống, trại gia binh ở ngoài vòng đai của trại nơi tôi theo quý cậu “giặc” chui qua hàng rào chạy sang bên ấy khám phá đủ điều, ngay cả tìm xem có đầu của con ma lai bị vướng trên kẽm gai như lời của bác lính già nấu cơm cho các tân binh kể hay không? Đặc biệt là những ngày các tân binh được gia đình đến thăm, sân trại thành “vườn tao ngộ” những hình ảnh tôi được ngắm nghía bằng đôi mắt to tròn là bãi cỏ xanh biến mất chỉ là những gia đình ngồi trên tấm bạt cùng ăn uống trò chuyện và chạy quay đi khi thấy vòng tay âu yếm và nụ hôn trên má của vài đôi tình nhân. Tiếng hô 1-2-3-4 dẫy nhà lính ở, nơi lính đến ăn cơm tôi biết từng chi tiết, có lần tôi được một chú cho tôi cái nhẫn có 7 hạt ngọc xanh biếc và nói chú không cần nó nữa, tôi cho vào túi áo mang về nhà đưa cho Mẹ xem, chao ôi bị mắng vì Mẹ nói nhẫn này đắt tiền lúc ấy để đi hỏi cưới ai đó, bà nói mai con phải đem trả lại cho chú ấy, khi đến tìm thì các chú đã chuyển sang nơi khác! Chiếc nhẫn ấy cô em thứ ba của tôi còn giữ! Bài hát của Trương Hoàng Xuân đưa tôi miên man về thời gian ấy, thời gian ông sống trong cùng nơi tôi ở và lớn lên, Cung Tơ Chiều – Hái Hoa Rừng Cho Em là những trạng thái thật của những tâm hồn được cảm xúc dâng lên đầy trái tim mẫn cảm, để yêu thương bật lên cung nhạc cao thấp. Không gian doanh trại mênh mông chiều xuống hàng cây bã đậu thẳng tắp dẫy nhà màu vàng, những cây dương rũ lá và hương mưa, mùi hương rất dễ chịu đối với tôi mỗi khi được hít hà nó, dù Mẹ tôi luôn bảo mùi mưa làm mình dễ bị cảm! Mẹ tôi luôn đúng vì Mưa làm tôi bị cảm giống như bao chú tân binh thuở ấy, mưa mùa Hè rào xuống mùi nắng tẩm trong đất bốc lên như những nỗi buồn bị đè nén của những người yêu nhau nhưng phải xa nhau được thoát ra bằng nốt nhạc – không biết người cho tôi cái nhẫn đính hôn có 7 hạt ngọc xanh ấy có là một nhạc sĩ nào không trong thuở ấy.

 

 

Nuối Tiếc – Trịnh Nam Sơn

 

Thập niên 1990 Trịnh Nam Sơn nổi tiếng với: Về Đây Em – Con Đường Màu Xanh, Dĩ Vãng và Nuối Tiếc, sáng tác và trình bày với giọng trầm ấm phong thái lãng tử nhất là anh dùng sax và guitar điêu luyện.

Hát với Jordan người bạn trẻ với cách trình bày rất lạ, cảm ơn Jordan thật nhiều cho tác phẩm Nuối Tiếc thêm phong phú khi song ca.
Âm nhạc ghi dấu bao điều trong những câu chữ nhạc sĩ ghi giữ trong bài hát:
“Đã biết có hôm nay Mà chúng ta vẫn yêu dại cuồng Dưới ánh trăng, đôi chúng ta Đã cùng nhau gối chăn mặn nồng Và quên đi ngày mai chúng ta chia ly.”
Đọc tiếp “Nuối Tiếc – Trịnh Nam Sơn”

Buông Tay

Từ bài viết của Quỳnh Hương chạm trái tim của chị, để chị hát từ trái tim mình đến Em đây!

“Thiên Chúa từng dạy: “To love is to let go”, yêu là biết buông. Trong Phật giáo, chữ “Buông” lại mang một chiều sâu khác: buông không phải là bỏ, mà là thấu hiểu, là giải thoát khỏi những ràng buộc khiến tâm tư được nhẹ nhàng. Hai triết lý tưởng chừng khác biệt, nhưng lại gặp nhau ở điểm chung: tình yêu đích thực thì không níu giữ, mà là để nâng đỡ và giúp đỡ nhau khi cần.
Sáng nay ở Melbourne, gió thổi rất mạnh qua những hàng cây ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt trên mái nhà như những tiếng gõ nhè nhẹ vào tâm hồn. Ngại “đường xa ướt mưa” nên tôi ngồi nhà mở YouTube xem video nhạc và để mặc cho cảm xúc dẫn lối đưa đường. Và rồi, giọng hát của Hồ Lệ Thu thật tuyệt vời trong ca khúc “Buông Tay” của Đức Thanh và Phúc Chính bất ngờ làm tôi bâng khuâng xao xuyến.

Đọc tiếp “Buông Tay”