Người hát không lãng đãng nhưng hòa vào hai điều lãng đãng của thơ của nhạc – Vui!
Đọc Phạm Hiền Mây viết về bài thơ của Du Tử Lê
II.1. ƠN EM, THƠ DẠI TỪ TRỜI
II.1. ƠN EM, THƠ DẠI TỪ TRỜI
Góc phố con đường bỗng dưng biền biệt
Chỉ nắng còn đây dâng nỗi muộn phiền
Góc phố con đường trong mơ nức nở
Khóe nắng còn đây giọt nhớ đổ nghiêng
Thương nhớ chi kìa còn ai góc phố
Tương tư chi kìa mái ngói phong rêu
Viên gạch nhỏ có còn nhung nhớ
Chân em qua rộn tiếng guốc vang rền
Tiếng guốc vọng còn chập chờn cơn ngủ
Gót chân đây đôi guốc mộc nơi nào
Vạt nắng cũ trốn tận cùng tâm khảm
Thản nhiên soi buồn lỗ chỗ thảm hồn .
(tặng NMT)
Thi phẩm “Bài Nhã Ca Thứ Nhất” (Thi sĩ Nhã Ca) Tôi làm con gái Buồn như lá cây Chút hồn thơ dại Xanh xao tháng ngày Tôi làm con gái Một lần qua đây Rồi không trở lại Ôi mùa xuân này Tôi làm con gái Đời như heo may Tình bằng cỏ dại Giận hờn không khuây Tôi làm con gái Một lần yêu người Một lần mãi mãi Bao giờ cho nguôi Tôi làm con gái Bao nhiêu tuổi đời Bấy lần thơ dại Buồn không ai hay
Táo à Táo!
Ngày xưa Táo dính lọ nghẹ
Ngày nay Táo có phấn có son
Có phi thuyền có luôn cả wifi
Nên! Táo à Táo
Trên bếp điện từ có nồi chè xôi nước
Trong nồi áp suất có hấp ba cái bánh bao
Táo liệu lên trên ấy
báo cho Ngọc Hoàng Thượng Đế
biết rằng nhà này nó loạn lắm rồi
Không có thèo lèo cứt chuột
Không có áo giấy mũ chuồn
Không có luôn cá chép biết bay
Nói chung là cái gì cũng không có!
Mà nó có nỗi nhớ khi vò viên xôi nước
Người ta biểu lấy bột nhào nắn cho trôi
Nó rị mọ ngâm nếp nấu xôi rồi giã rồi nhồi
Kéo dài thời gian nhung nhớ!
Đọc tiếp “Tiễn Táo”
Và Ẩn Lan là:
” Đoạn thơ được phổ nhạc vốn nằm trong Bức thứ 16 được tác giả tóm lược nội dung như sau: “Vương Quan hồi tưởng người yêu cũ – nàng Ẩn Lan (con gái Hồ ông), và dự định đi theo Ngô Khôi thăm Thầy học”. Vương Quan ở đây chính là em trai của Vương Thúy Kiều và Thúy Vân. Người yêu của Vương Quan là nàng Ẩn Lan đã xuất hiện lần đầu từ Bức thứ 14, với nội dung: “Ngô Khôi tới dâng Kim Trọng đôi chim Đại Hồi, nhờ vậy Vương Quan đã tìm được tung tích Hồ Ông (Thầy học của Kim, Quan, Kiều) – Dòng dõi Hồ Quý Ly (Việt Nam) lưu lạc bên Tàu, là một học giả chủ trương (“Tư Hòa Hành Hóa”)”. (*) Trước đó, ở Bức thứ 13, một bà cụ già đã tới công đường nơi Kim Trọng làm việc để xin giải oan cho người con trai. Kim Trọng đã tra xét và giải oan cho người này. Anh ta là Ngô Khôi. Ngô Khôi được thả khỏi tù, về quê nhà, sau đó anh mang đến đôi chim Đại Hồi để cảm tạ Kim Trọng. Ngô Khôi kể chuyện quê nhà mình như sau: Đọc tiếp “Gọi Em là Đóa Hoa Sầu”
Bài thơ của Đinh Hùng ca ngợi mùa Thu luôn “được” ngâm nga khi tiết thời vào Thu – nắng Thu quá dịu dàng lá lại múa may quay cuồng trong gió nừa chứ không làm thơ uổng lắm, nên . . . cho dù các ông thơ cho phép mình thả hồn nhiều hơn phụ nữ đi chăng nữa – chúng tôi phụ nữ yêu thiên nhiên yêu nhịp điệu yêu những nét chấm phá đẹp đẽ chung quanh cũng có quyền thả hồn mình vào nó chứ!
Khoe chàng xem và nghe sau khi bài hát và video hoàn thành khi chàng ngồi bên cạnh, không biết có nghe thật hay không mà khen “Bà hát còn hay lắm . . . !” phải chặn lại ngay bằng câu: “Cho riêng anh và cho toàn thế giới nhé!” thế là chàng . . . đành “Ừ!”
Chắc chắn ông ấy không xem vì nếu xem sẽ thấy vợ khoe cả hình “chính chủ” cách đây gần 20 năm, nếu thấy thế nào cũng hậm hực: “Lại . . . khiến thế giới chuyển động!” và “chính chủ” sẽ trả lời ngay: “Tướng công đừng lo bão tố thiếp có vận công trù ếm khắp nơi rồi!”
Câu chuyện sẽ chuyển sang đề tài: Bà đừng mê phim Tàu quá mà lậm chúng nó!
Chuyện tình yêu thời son sắc nay chuyển sang chuyện mỗi ngày lẩm cẩm ở huyện nhà này – bút hiệu hồi 18 tuổi chắc phải thay đổi mà chớ – chẳng lẽ 81 vẫn là Ấu Tím – may là chị Huệ Gió O đã dùng nó cho căn bệnh Autism – Mình đến tuổi ấy cũng sẽ . . . còn ấu tím cho xem vì rất thông minh rất hay bất thường rất hay không cần người chung quanh nghĩ gì luôn lá la la!
Những bài thơ dẫn bạn đi đến đâu?
Bài thơ này dẫn tôi về những ngày đầu năm êm ả, hương thơm từ trầm, tiếng khánh tiếng mõ ngân vang, người thiếu nữ e ấp xin quẻ âm dương, ngồi khép nép nghe lời giảng của ông – của thầy ngoài cổng chùa hay đình được truyền miệng: “rất linh”!
Ai không mơ không ước một đời sống hạnh phúc – ai không vui khi nghe câu:
Đắc chồng năm nay – đời vui đông con . . .
Người em theo chị ngắm đôi má đỏ au thẹn thùa của chị và . . .
Mỗi mùa Xuân qua chị héo dần đi, lời tiên đoán thuở xưa không linh ứng – chị xế chiều vẫn còn mơ giấc mơ không thành sự thật! Đọc tiếp “Chị Tôi – Hồ Dzếnh”
Vu Lan 2023 – tôi cài hoa hồng trắng – nhớ Mẹ tôi ngâm thơ!
Thu âm: Adobe Audition
Hình ảnh: Proshow
LỜI CHO ME
Tháng Mười ta về đây hụt hẫng
Mẹ đã đi về cõi bao la
Ta như chim nhỏ, bỗng lạc đàn
Mẹ ơi, mất mát quá khôn cùng
Con muốn một lần trong tay mẹ
Với nụ hôn nồng, những nhớ thương
Trong mắt già nua, buồn một cõi
Con thấy nụ cười, chợt thoáng qua
Tháng Mười ta về như lạc bước
Mẹ không ngồi đó để trông ta
Chiếc ghế bỗng buồn, buồn một nỗi
Như ta lạc lõng, một chốn nao
Xin được một lần trong tay mẹ
Dù một lần thôi, một thoáng mơ
Với những lời ru, trong đêm tối
Ru con mau lớn bước vào đời
Tháng Mười ta về, nghe hoang lạ
Thành phố buồn hơn, chiều nắng tắt
Có con sâu nhỏ, buồn trong lá
Nghe thoáng trong hồn, những giọt mưa
( Và mẹ ơi, hình như con đang khóc )