Thôi à nha, nói nhiêu đó đủ chưa? Mấy bà đừng lên mặt dậy dỗ bạn bè chớ, sao thì cũng đồng tuổi đồng niên hơn gì nhau mà dậy với bảo, mấy bà ham vui sớm có con lớn, mấy bà mắt nhắm mắt mở xỏ áo cưới về làm vợ người ta không hề đắn đo hơn thiệt, có gì hay mà khoe với khoang? Có bà bị bắt lấy chồng khóc chảy cả máu mắt bây giờ cũng lên mặt dậy tôi? Ừ tôi khó tính, ừ tôi làm tàng, ừ tôi “già kén kẹn hom.”
Ừ! Các bà nói cái gì cũng đúng hết. Thật đúng hết.
Bàn tay của bà ngón thuôn dài sơn đỏ, môi chúm chím làm duyên, ngón áp úp cái nhẫn hạt xoàn sáng lấp lánh, bà nói chuyện rổn rảng tay chỉ tứ tung, ông chồng ngoan ngoãn nghe bà một phép. Con gái có bằng master, con trai làm cho công ty lớn, chúng sắp có vợ có chồng, bà và ông sẽ về hưu tha hồ đi du lịch.
Nghe chuyện bây giờ ai biết ngày xưa có thời bà cùng tôi đi buôn chè, buôn cà phê các tỉnh miền đông, buôn gạo, thịt miền tây kia chứ. Ngày ấy, bà lanh hơn tôi mánh lới hơn tôi. Đang mơn mởn phơi phới sinh viên thành hai cô nàng buôn hàng chuyến, kể hết ra cũng đã ly kỳ tiểu thuyết. Đọc tiếp “Hệ Lụy”

