Mỗi năm vào ngày lễ Tạ Ơn, tôi thích nhớ về những ngày vừa bước chân đến Mỹ, mỗi năm trí nhớ đưa tôi về một khung cảnh khác nhau, một vài khuôn mặt khác nhau. Con gà đầu tôi nướng, đến con thứ hai, rồi con thứ ba, thay vì ăn những món thuần Việt Nam, anh bạn đã khuất của chồng tôi, thưở ấy dậy tôi nướng sò – loại sò to thật to khi có tiệc anh mua một bao hai mươi ký, bảo tôi nướng lên ăn với muối tiêu chanh, căn bếp nhỏ xíu nhà tôi lúc ấy cho đến bây giờ cũng vậy, khoảng rộng vừa đủ cho một gia đình năm người, gần hai mươi người căn nhà thành nhỏ xíu, đi qua lại đụng vào nhau. Đọc tiếp “Lễ Tạ Ơn”


