Kỷ Niệm

Gần đến ngày giỗ Bố – Mẹ, tôi đang dùng máy scan tất cả hình xưa cũ để in một quyển sách hình – chiếc hình cũ ngày chia tay cùng các học trò lớp thêu rua tại gia –
Trong hình có Kim Bình mặc áo vàng – Phương Lan áo đầm trắng đứng sau lưng tôi, cùng mẹ của em mặc bộ quần áo màu khói hương đậm, Phương Lan làm bánh ngon nổi tiếng vì là cháu của tiệm bánh Đồng Khánh – từ cô tôi học bao nhiêu món bánh ngon, trong đó có bánh nướng cho ngày trung thu mỗi năm, bánh dẻo thì biết làm trong gia đình từ các bác trong gia đình.

1990

Chia tay – bữa tiệc học trò thết đãi – thuở được xuất cảnh là một điều vui mừng hơn trúng số . Ngắm anh của tôi lúc ấy chao dao.


1990
Ngọc Lân mặc áo vàng đậm có tay nghề thêu máy tuyệt mỹ – chỉ một bàn may và khung thêu tròn cô nuôi cả gia đình sau 1975 – Hương mặc áo xanh người học trò dễ mến – từ Hương tôi học nói giọng nam thật thà – tôi viết theo lối nói của em với tên HaiBanhIt .

Không ngờ tôi còn giữ những tấm hình kỷ niệm quý báu này


1989

hình đám cưới của một cô học trò khác nữa – lúc ấy con gái đầu lên 12 – áo đầm tôi may lấy cho cháu, áo dài hoa cúc rơi mẫu tôi vẽ – áo của cô giáo học trò thêu – cô mải thêu hàng cho khách –

Con bé mới ngày nào, nay đã là bà mẹ có hai con trai – nguồn hạnh phúc an lành tuyệt vời cho bà ngoại bây giờ


1983


2011
Mái tóc thời con gái của tôi xõa dài, cái trán bướng bỉnh theo tướng số là xấu, lạ là khi còn trẻ thích bới tóc, nhìn cho già

Bên hông nhà thờ Đức Bà Giáng Sinh 1970 – áo dài mẹ của tôi mua vải từ tiệm cô Mỹ ở chợ Vườn Chuối, mẫu này chỉ có hai xấp – ca sĩ Kim Tuyến có một – và một của tôi – cô Mỹ nói như vậy khi thấy tôi mặc áo đi lễ.


1971
áo dài này tôi may lấy, vải rẻ tiền mang ra tiệm tốn tiền công – con gái thời ấy phải học đủ thứ – không biết may quần áo làm sao diện được chứ.
Áo sơ mi sọc anh mặc tôi cũng may – ngày ấy tôi giỏi thật, có lẽ vì khổ quá ta tự tìm cách sống còn, bằng vốn liếng đã học từ xưa .

Bây giờ, mắt mờ xỏ kim không được nữa, nhìn bàn máy may mà ngao ngán, mua quần áo dễ quá – điên sao mà may chứ!

Hạt Gạo

“Còn không đến sáu mươi phút nữa, đồng hồ sẽ điểm mười hai tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc có tiếng trầm như nốt nhạc đại hồ cầm ru giấc ngủ, vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Một năm đã trôi qua, nhẹ như chiếc lá cuối cùng vừa rời khỏi nhành cây, bên khung cửa trước nhà chiều nay.
Buông tay thả mọi ưu phiền quên đi chiến tranh gây tang tóc vài góc thế giới, quên đi một lãnh tụ vừa bị treo cổ vì độc tài, một lãnh tụ khác qua đời đang được dân chúng thương khóc tuyên dương. Nơi nào đó người ta đang vui, nơi nào đó người ta đang buồn, nơi nào đó… và nơi góc này tôi ngồi viết vẩn vơ. Đọc tiếp “Hạt Gạo”

Đưa Em Về Chốn Hư Vô

Nhạc Sầu – Thơ Huy Cận
Ai chết đó? Nhạc sầu chi lắm thế?
Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường,
Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương,
Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?
Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá,
Chim vui đâu? Cây đã gẫy vài cành.
Ôi chiều buồn! Sao chiều quá mong manh!
Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy?
Đọc tiếp “Đưa Em Về Chốn Hư Vô”

Một Quãng Xuân Thì

Mùa xuân năm ấy hoa xác pháo rụng đầy sân. Năm ấy trời bỗng trở rét hơn mọi năm, buốt vào xương thấm vào tận tủy. Tôi lên Bảo Lộc vì gia đình bị bắt hồi hương lập nghiệp, không đi cũng chẳng xong. Thì đi. Sẵn có mảnh đất trồng trà, café, chúng tôi hân hoan về vườn cuốc đất.
Đang ở Sài Gòn, nóng thì hừng hực, mưa thì chĩnh đổ, được lên miền đất đỏ cao nguyên sống thì còn gì bằng. Trời lúc nào cũng hây hây gío mát, ngay cả giữa trưa, cây cỏ xanh ngăn ngắt, đến cả hoa dại cũng đẹp. Con gái ai cũng xinh, làn da trắng mịn màng, má đỏ, môi hồng đôi mắt đen nhanh nhánh. Thêm các cô gái Thượng lạ lùng “xấu đem dấu, đẹp mang khoe,” nghĩa là các cô còn trẻ chưa có chồng không cần mặc áo, các cô đã có chồng phải mặc áo vào. Đọc tiếp “Một Quãng Xuân Thì”

Thiên Thu – Nguyễn Đức Quang


Hòa âm: Nguyễn Minh Châu

Hôm nay là ngày cuối bạn bè thân hữu đến chào tiễn biệt nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang – ấu tím chỉ biết hát lại những bài hát nhạc sĩ đã viết để tưởng nhớ ông – ấu tím cám ơn anh Nguyễn Minh Châu đã đàn để ấu tím thực hiện được điều này.

Những bài hát này một thuở ấu tím đã hát mê man, cho bạn bè nghe trong những đêm lửa trại với chiếc đàn thùng với ba gam chính được dậy đếm bằng cách bấm đốt ngón tay 1-4-5, gam đô đốt số 1 – tiếp tục đếm rê mi bỏ, fa đốt số 4 sẽ theo gam đô trưởng hay thứ, để đốt số 5 là gam sol, phải dùng sol 7 – âm nhạc đối với hướng đạo sinh là những gam hùng mạnh và chỉ cần biết đánh những điệu fox, march 2/4 . Nhưng càng về đêm, không khí quanh đống lửa nhẹ dần chùng dần xuống, gảy thật nhẹ, nhịp 4/4 3/4 và hát – nhạc tình dù lúc ấy, tình chỉ là con đom đóm chớp tắt trong đêm.

Ngày mai, thân xác của người nhạc sĩ một thời dính líu với tuổi trẻ của ấu tím sẽ được hỏa táng, nhưng những bài hát tâm huyết của ông sẽ sống mai trong lòng người hâm mộ.

Vĩnh biệt trưởng Nguyễn Đức Quang – vĩnh biệt người thầy đã dậy tôi yêu quê hương – tính nhân bản qua âm nhạc của ông.

Như Hoa Ấu Tím. Đọc tiếp “Thiên Thu – Nguyễn Đức Quang”