Mùa Lễ

14-Christmas

Mùa Đông đất trời buồn hiu hắt. Nắng ấm cũng đi ngủ để sương giá mưa gió hoành hành.

Buổi sáng thức dậy hàng xe đậu hai bên đường kính xe mờ vì lạnh, vì hơi nước, lái xe đi làm biết ngay xe nào được nằm trong nhà, chiếc nào phải ngủ vệ đường tội nghiệp. Trả tiền nhà cao để được sống ở tiểu bang California, để trốn cái lạnh miền Đông, trốn buổi sáng ngủ dậy phải cào tuyết lấy lối đi làm, trốn cảnh trắng xóa một mầu không thấy xe đâu sau khi đi chợ.

Chiều tối đi làm về đèn lấp lánh thật đẹp, đèn leo lên mái nhà, đèn luồn vào nhánh cây, đèn kết chùm, đèn phủ cỏ, đèn rũ giọt đủ màu. Nhà thờ công giáo, nhà thờ tin lành trang trí hang đá, ông sao, các trung tâm buôn bán tấp nập không còn chỗ đậu xe, nếu không có lễ Giáng Sinh, mùa Đông ở xứ lạnh chắc thiên hạ buồn chết đi được.

Chưa ai làm thống kê để biết trẻ con trên sáu tuổi còn tin có ông già Noel là bao nhiêu nữa không? Sững sờ khi nghe: “không có ông già Noel đâu, mẹ cho quà đó.” của cô bé tóc cắt bum-bê. Bất ngờ nghe cậu bé nói trong tiệm Fry: “ba không mua con sẽ đòi ông già Noel”. Đòi ông già Noel cho một trò chơi điện tử mới sản xuất, giá gần ba trăm đồng! Tinh thần ngày lễ Giáng Sinh là hạnh phúc trong khó nghèo, chia xẻ tình thương đến người gặp khó khăn, nay đã thành ngày lễ mang đến sự căng thẳng nhức đầu cho nhiều người.

Đời sống vật chất dư thừa có thể thay đổi con người không? Tôi vẫn cứ mang câu hỏi ấy. Bóng sáng rực rỡ,cùng những cây thông ngất ngưởng tưởng vươn lên đến trời mà hình ảnh chiếc hang đá làm bằng bao xi-măng ngày xưa ở quê nhà những buổi lễ ấm cúng trong nhà thờ xóm nghèo, trong các nhà thờ vùng quê kinh tế mới vẫn nằng nặng không nguôi. Cảm giác lạnh ban đêm se se đủ làm co người, đủ cho môi tím run run cũng không quên, ngay cả mùi đất ngai ngái, mùi nồng của đống ung lá trên đường đi lễ đêm về, bóng lùm tre bờ ruộng mờ mờ, tiếng chó sủa, tiếng người thì thào tan dần sau vài ngã rẽ, chân bước thênh thang dưới vòm trời cao thăm thẳm, không gian mênh mông, liếp nhà ẩn sau hàng giậu chùm nụm, dành dành.

Thánh lễ Giáng Sinh cuối cùng trước khi chúng tôi rời quê xưa nhà cũ trong ngôi thánh đường thật khiêm nhường gần chợ Tân Hiệp, Hóc Môn, các tà áo dài đã vắng, nhất là ở khu ngoại thành.

Xứ đạo nghèo, bình dị, một chiếc đèn ông sao, giáo dân chân thành, lời cầu xin chắc chắn khiêm cung, vị chủ chăn hiền hoà nhẫn nhục. Thánh lễ phải xin phép chính quyền, ngày giờ phải đúng trên giấy phép, thánh lễ không được kéo dài hơn mười giờ đêm. Ngôi giáo đường ấy, tôi nhớ quá, hàng rào bằng tre, thánh giá bằng gỗ, kế bên nhà thờ là tiệm sửa xe, đi một đỗi là cái chợ chồm hổm. Giáng Sinh năm ấy trời trở lạnh. Thánh lễ vỏn vẹn khoảng một trăm người, áo quần không xênh xang, nhưng khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Trên đường về xóm, những hàng tre gió đưa xào xạt. Bầu trời trong tinh khiết hương đêm ngọt ngào, mùi lá mục. Sau khi đi lễ về, khơi lại đống lửa đốt lá từ chiều. Pha bình trà hoa nhài, một chiếc bánh bông lan, trang trí bằng vài loại trái cây thay cho kem bơ, chúng tôi có buổi tối giáng sinh đầy thi vị cùng vài người trong xóm. Con nít đã ngủ, tượng đất sét lũ trẻ nặn từ các ngày truớc đã khô xếp trong ổ rơm để ngay cạnh đấy. Chúng tôi ngồi với nhau, hát những bài hát Giáng Sinh. Lửa lập loè soi mặt. Khoảng vườn sáng một góc, bụi tre tàu lâu lâu chuyển mình răng rắc.

Hình ảnh lũ trẻ chụm đầu chơi đất sét nặn tượng Chúa Hài Đồng, gia đình Thánh Gia, con trừu con chiên trong tưởng tượng qua hình dáng con chó nhỏ thật đầm ấm, những chuyện người lớn kể cho con nít nghe có ảnh hưởng rất nhiều đến tâm hồn các cháu dù lũ trẻ sang Mỹ đã thành người lớn, biết con chiên con trừu không giống hình con chó nhỏ đã nặn thành tượng ngày xưa mà vẫn theo cha mẹ dự thánh lễ đêm đông, vẫn kể lại cho con nghe những chuyện xưa đã từng được nghe kể: “Ngày xưa trong thành Bê-Lem, đêm đông giá buốt, một người đàn ông dẫn một con lừa, trên lưng lừa là người phụ nữ có mang gần đến ngày sinh. Họ đi đến từng quán trọ xin được nghỉ qua đêm, không ai nhận cả, vì sợ họ không có tiền để trả. Cuối cùng họ phải trú trong hang đá của người chăn chiên. Đêm đó người phụ nữ sinh hạ em bé, các con chiên nằm chung quanh, phà hơi ấm cho em bé Giesu Hài Đồng đuợc đặt trong máng cỏ, đất trời mở hội Thiên Thần hát ca mừng đấng cứu thế – Vinh danh Chúa cả trên trời, Bình an dưới thế cho người thiện tâm.”

Người lớn sang Mỹ trên đường đi lễ về, ngừng đèn đỏ, chạy vội đèn xanh, cửa xe đóng kín, không biết ngoài trời mùi mùa Đông thế nào, hương mùa Đông ra sao, trong nhà thờ hoa trạng nguyên đỏ rực, mùi trầm tỏa ngát mà nước mắt đong đầy.

Cầu xin các cháu bé vẫn tin ông già Noel có thật, để mắt mở tròn xoe nhìn chiếc bánh ngọt trên dĩa để gần lò sưởi biến mất cùng nửa ly sữa, giọng pha lê reo vang khi mở gói quà bên trong là chiếc áo ấm mẹ đan.

2 Replies to “Mùa Lễ”

Bình luận về bài viết này