Bất chợt nghe bài hát rất lạ, câu đầu:
Chị tôi gội tóc bên thềm, có giàn thiên lý đưa hương!
đã khiến tôi ngồi thẫn người nghe cho đến hết bài và nghe đi nghe lại mãi, đến nỗi hát theo đến nỗi liên lạc với Trăng Rừng xin cho phép được hát, muốn hát với nhạc nền cho dù giọng hát Kim Thư đã quá hoàn hảo mang từng nỗi niềm của người “Chị” trong bài hát truyền đến tôi, người chị cả đầu đàn trong gia đình có năm cô con gái!
Tôi không có mối tình mang theo khi tóc phai màu, nhưng tôi có gội tóc bên thềm dưới giàn thiên lý nghiêng che, thời con gái cũng mơ cũng mộng, cũng một thời đầy màu sắc của nắng trên tóc mượt, cũng vài lần gió hôn tóc ve vuốt bờ vai và dĩ nhiên cũng bao bài thơ được ưu ái tặng cho mái tóc thuở xuân thì, dĩ nhiên chìm vào lãng quên ngày mái tóc có người làm chủ, có người chăm sóc ân cần, cho dù tóc búi ngược chạy đôn đáo đúng kiểu:
Thân cò lặn lội bờ ao – cho dù không có năm con nhưng cũng biết đá biết vàng một thời gian dài cho đến khi giật mình thấy tóc dài không còn óng mượt, rối bời rụng như lá tàn Thu – và khi người yêu mái tóc dài ấy cũng “cho phép” cắt đi giữ sức khỏe hơn là nuôi tóc!
Tôi không có Chị, nhưng quanh tôi có bao nhiêu Chị, các Chị một thời xuân sắc nay phai tàn tóc thưa bạc trắng lủi thủi một mình, sống chung hay sống một mình – khi có cơ hội tôi được nghe bao chuyện tình không trọn, ánh mắt hấp háy long lanh, bài thơ của một sinh viên viết động lòng Trần Tiến viết thành bài Chị Tôi – tôi đã hát trong một đêm trăng có tiếng sáo trúc bên bờ sông Delta – Sacramento cách nay cũng hơn 30 năm, bài hát chi mà thê thiết, buồn hơn bài thơ Sang Ngang nhiều, thà là: Một lần chị bước sang sông, còn hơn: Chị tôi chưa có chồng!
Tôi không hát thường lâu lắm rồi, bây giờ hát lại giọng khô như tóc nhưng với thời gian có điều gì tồn tại mãi, ngay bây giờ tôi thích điều gì sẽ làm cho được điều ấy: – hát được bài hát hay làm cho bằng được tiếng mưa rơi giới thiệu bài hát Gội Cả Mưa Ngâu của Trăng Rừng.
Hạnh phúc của người . . . không chịu già . . . muốn trẻ mãi . . . ai cấm trái tim không trẻ mãi nhỉ, khi hát câu: Không phai nhạt màu – tấm lòng chị yêu!
Yêu đâu chỉ dành riêng cho người kia chứ!

