“Những nốt nhạc chơi vơi, lơ lửng nghe thấy trong “Chiều về trên sông”. Chiều buông trên dòng sông Cửu Long… Không phải “chiều xuống” hay “chiều rơi” hay “chiều trôi” mà… chiều buông, nghe như là màn sương chiều lướt thướt, như là vạt áo choàng mềm mại của chiều tà đang chầm chậm phủ trùm lên một vùng sông nước mênh mông. Như một cơn ước mong, ơi chiều!… “Cơn ước mong” ấy đọc được trong những dòng hồi ký phơi trải nỗi niềm của người nhạc sĩ: “Tôi nhớ đồng quê, tôi nhớ thiên nhiên vô cùng. Tôi tìm mọi cách để ra đi. Rồi tôi có những buổi chiều ngồi bên dòng sông Cửu Long: Chiều buông trên dòng sông Cửu Long như một cơn ước mong, ơi chiều! … để mong được như ‘hàng cây gỗ rong, nghiêng mình (trôi) trên sóng sông yêu kiều’ Tôi còn muốn theo đò ngang quá giang, thương chiều…” (3) “Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng Mênh mông không một chuyến đò ngang”

