
Hẹn Gặp Nhau Giữa Mùa Xuân thơ tân hình thức Dzuylynh | Ấu Tím diễn đọc và hòa âm (đàn bầu: nghệ sĩ Tất Tùng – Sáo: nghệ sĩ Bảo Cường – đàn tranh: nghệ sĩ Phương Thư)
Dzuy Lynh tên thật là Phạm Phú Dũng thuộc tiểu đoàn 6 Thần Ưng Thủy Quân Lục Chiến cùng Anh của tôi, Dzuy Lynh viết nhạc và phổ nhạc – những bài nhạc đấu tranh, những bài nhạc hào hùng gợi nhớ về một thời ngang dọc trong quá khứ.
Tôi hân hạnh giới thiệu bài thơ này đến quí bạn, gởi gấm tâm sự người chiến binh Thủy Quân Lục Chiến nghĩ đến người bạn đã khuất một Xuân xưa
Đọc tiếp “Hẹn Gặp Nhau Giữa Mùa Xuân”
Bốc Mộ – Huyền Thoại diễn đọc
Cám ơn Huyền Thoại .
Thơ Viết Cho Tháng Mười
…..
Năm mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào
Sao bây giờ chợt tuổi đâu nhiều thế ?!!
Ai cũng phải qua một thời tuổi trẻ
Tôi ước gì tôi níu được thời gian …
Giữa hai đầu trời đất mênh mang
Tôi cát bụi nên làm gì có tuổi ?
Em ơi, xin đừng gặng hỏi
Tuổi tôi bây giờ bao nhiêu ….
Ngày của người ta từ sáng đến chiều
Ngày của tôi dài từ niềm vui này đến niềm vui nọ
Chợt một lần niềm vui giận hờn không đến nữa
Ngày của tôi là đêm …..
Tháng của những người yêu tính bằng những cuối tuần ăn kem
Tháng trong tôi cộng bằng những lần được nghỉ
Như người lính bỗng được rời vũ khí
Tôi được buông chiếc cần câu cơm ….
Một năm người ta đếm bằng lịch treo tường
Tôi đếm năm của tôi bằng những lần được mất
Thời gian cũng phũ phàng như sự thật
Sẽ chẳng bao giờ biết đợi biết chờ
Mỗi sáng dậy thấy mình già hơn xưa
Chiếc gương lau mãi mà vết hằn chẳng sạch
Ngay cả nụ cười cũng nhuốm màu hổ phách
Tự hỏi mình nên buồn hay nên vui ….
Thử một lần kéo thời gian giật lùi
Dẫu trong cơn mơ, cũng sẽ là hạnh phúc
Giữa tháng Mười, mùa thu ngủ gục
Mặc cho lá vàng rơi rơi ……
Buì Chí Vinh
thothang10-10-11
* Ba mươi mấy năm xưa tôi chưa có tuổi nào –
Phai – thơ Phù Dung – Nhạc Ấu Tím
Phai
Về đâu chiếc lá héo – Về đâu chiếc lá khô! Thu đã ngoài song đợi, mùa đã đông phong chờ!
Một lần thân hóa bướm, một lần thân đã hoa,
một đời trăng đã úa, một đời sao đã sa
Đính sao trên mắt đắng cài trăng lên môi cay
Gởi bướm vờn theo nắng giữ hoa tàn trên tay.
Phù Dung
Gởi Đến Bạn
Tương Như – Bá Nha – Lily Bee
Âm Nhạc! Music! Musik! Musica! Música! La Musique! My3blka! Định nghĩa của những chữ trên tựu chung về đôi tai, sau đó lan lên não, truyền xuống tim và rồi con người thay đổi nó cho hợp với tâm trạng ý thích, chắc chắn không ai có thể khuyên nhủ hay ép uổng ai, phải thích nghe âm thanh này, thay cho âm thanh khác, bỏ nhạc cải lương nghe nhạc cải cách, bỏ nhạc mùi nghe nhạc sang, bỏ nhạc Tây nghe nhạc Tàu, bỏ nhạc chuyên nghiệp, nghe nhạc tự biên tự diễn vân vân và vân vân . . .
Chưa hết, lại còn các công cụ tấu lên âm thanh nữa, các âm thanh ấy do sự điều khiển hỉ nộ ái ố từ các ngón tay mân mê nó, gây nên xúc tác gieo đổ mọi thứ tình vào người được nghe, khiến họ si mê đắm đuối, mơ màng tương tư, có khi gây nên tử vong không thuốc thang nào chữa được. Đọc tiếp “Tương Như – Bá Nha – Lily Bee”
Nắng Thu
Mùa này ánh nắng thật vàng rọi vào khung cửa, soi bóng thật lạ lên bức tường, tạo thành những bức tranh thật đẹp

Meow Meow
…cho một người đang buồn…
lá sẽ rụng – nỗi buồn sẽ phai
Còn lại tà áo trắng bay với ân tình màu nắng .
Meow ơi!
Đưa Em Về Chốn Hư Vô
Nhạc Sầu – Thơ Huy Cận
Ai chết đó? Nhạc sầu chi lắm thế?
Chiều mồ côi, đời rét mướt ngoài đường,
Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương,
Sương hay chính bụi phai tàn lả tả?
Từng tiếng lệ: ấy mộng sầu úa lá,
Chim vui đâu? Cây đã gẫy vài cành.
Ôi chiều buồn! Sao chiều quá mong manh!
Môi tái nhạt nào cười mà héo vậy?
Đọc tiếp “Đưa Em Về Chốn Hư Vô”
Hạnh Phúc
Bạn tôi viết nhạc – bài nhạc viết về hạnh phúc, câu nói: “hạnh phúc và khổ đau chỉ là một” có vẻ chỉ là cách nói đầu môi, nhưng đối với bao người đó là niềm đau thật! Khi sự hiện hữu của hạnh phúc đã mất đi
Hạnh Phúc




