Alo alo alo, đến hẹn lại “lỡ”Triết lý cùn thì không biết viết
Nhớ một câu: cát về cát – bụi về bụi
B.A.Y. Bay bay
Mai mốt nghe bay đừng ai níu lại nhé nhé nhé
Alo alo alo, đến hẹn lại “lỡ”Triết lý cùn thì không biết viết
Nhớ một câu: cát về cát – bụi về bụi
B.A.Y. Bay bay
Mai mốt nghe bay đừng ai níu lại nhé nhé nhé
(Ghi chú: như hoa này chưa chịu tàn đâu nha!)
Sáng thức dậy, máy sưởi chạy ì ì, nhà có vợ chồng em Út đến chơi với chị, cây hồng giòn đã được cậu Ba hái xuống hết để ba má không mỏi cổ mỏi tay, nhất là . . . hai cụ không nên làm gì nữa hết chỉ chắp tay sau lưng đi tới đi lui là đủ! Bài học cho cụ mama là ngưng lại cái chuyện hay lam hay làm, con đã mang thức ăn đến mà vẫn hý hoáy trong bếp, chưa tính chuyện . . . ôi thôi kể ra có mà . . .
Thứ Năm này lại đến ngày lễ mà dân Hoa Kỳ di chuyển về tổ ấm cùng gia đình, giống như dân Việt Nam mình phải về quê ăn Tết, dự đoán có khoảng hơn 19 triệu người đi đây đi đó!
Trời ơi! cứ mở máy ra nghe mở màn hình to ngồi nghe tin xem những đoạn phim của các bạn chia sẻ từ quê nhà mà Chúa ơi Phật ơi các thánh trên trời dưới đất, thánh sông thánh cây thánh rừng ơi! Dân Việt Nam hiền hòa chịu thương chịu khó sao gặp đọa đầy đến thế! Tai trời ách nước đã đành, nay thêm họa người kém trí chưa tu xong thân, chưa bình được gia đã lo bình đất nước!
Ngồi ấm ngậm nhấm nỗi đời – Tạ Ơn khắp cõi – tạ ơn đôi chân vẫn bước dù đau – tạ ơn đôi mắt vẫn sáng đôi tai vẫn nghe giọng còn vang hát líu lo cho thỏa nỗi lòng đau, biết làm gì bây giờ tuổi tri thiên mệnh chỉ biết lui về gốc cây ngồi nhắm mắt đếm hơi thở chờ con cháu ghé chơi!
Nếu chỉ còn hai mươi bốn tiếng là chấm dứt cuộc sống tạm này, anh sẽ làm gì – chị sẽ làm gì – em sẽ làm gì?
Người được hỏi, nhìn người hỏi, ánh mắt tròn xoe ra vẻ ngạc nhiên, cùng với chút lúng túng, trả lời hay không trả lời!
Người có câu hỏi “kỳ cục” ấy nhìn lại người được hỏi với ánh mắt chân thành, ra vẻ hỏi thật lòng đó không đùa đâu! Đọc tiếp “Ngày Còn Lại! Một Thoáng Có Là Bao…”
Hôm nay không có gì đặc biệt cả, là Chủ Nhật như mọi Chủ Nhật khác vậy mình nên tạo ra điều gì để ngày hôm nay trở thành đặc biệt vậy!
Tối qua là lần đâu tiên mình đeo một dụng cụ giúp mình thở đều không bị ngắt quãng khiến máu bị mất lượng oxy cần thiết, trước đây mười mấy năm mình khuyên người khác dùng nó sau khi có bảng phân tích khí oxy nhận vào cơ thể khi ngủ! Rồi thì mình cũng không còn trẻ, mọi cơ bắp được kết nối với xương bằng dây chằng bằng gân bằng đĩa đệm đều bị thoái hóa không nhiều cũng ít – cái lưỡi là nguyên nhân làm người ta bị nghẽn hơi khi ngủ và tạo tiếng “kéo cưa lừa sẻ” nói theo chữ dễ hiểu là “ngáy” – đàn bà mà bị chứng này hết cả “hấp dẫn” nên thông thường các ông bị nhiều hơn, nhất là các bà phần đông trẻ hơn chồng vài tuổi!
Từ ngày được biết mình có “kéo cưa” khi ngủ cho đến khi có được sự trợ giúp hữu hiệu từ dụng cụ đơn giản làm từ văn phòng nha!
Night Guard: giúp bệnh nhân không làm răng bị mòn, nhất là không làm khuyết chân răng tạo nên sâu chân răng, mình đã đeo night guard khi ngủ lâu năm và đây là lý do ai cũng khen răng đẹp – nay đeo dụng cụ giúp không bị nghẽn thở cũng bình thường chỉ thêm chút xíu là có cả hàm dưới thế thôi, bạn nhìn hình nhé:
Và với dụng cụ giúp ngưng thở khi ngủ sẽ giúp bệnh nhân như hình vẽ:
Dĩ nhiên vì mình chỉ mới manh nha chuyện này, trị bệnh khi vừa khám phá vẫn hơn đợi nó lấn áp làm khó mình, mình khuyên người khác được nên mình đeo thiết bị này ngủ ngon quá và nhất là chỉ số đo cân nặng cùng chiều cao được “phán” là hoàn hảo!
Gì gỉ gì gì đều hoàn hảo, chỉ mỗi cái tội là thời gian sống trên trái đất này vào giai đoạn thứ 4 là mùa Đông nếu định theo mùa của trời của đất, lại thêm bây giờ ai cũng kêu than là con người phá nát hành tinh mình đang sống.
Cháu mình vừa nói mỗi khi bà nghịch AI là bà cũng đang góp phần phá trái đất – Bà hỏi tại sao? Cháu chậm rãi nói vì máy móc cần được làm mát bằng nước!
Mình không dụ dỗ người khác theo mình truy tìm nguyên nhân khó ngủ, sáng dậy mệt mỏi đâu nghen, mình ngủ rất ngon, sáng dậy tràn đầy năng lượng hát hò rất rôm rả mà cũng bắt đầu bị nghẽn thở, nên . . . khoe bệnh cho có với người ta! Bạn cũng nên tìm xem mình có bị nghẽn thở khi ngủ không nhé nếu đã qua tuổi 65!
Không phải phòng răng nào cũng làm được dụng cụ này, bạn cần tìm đúng nơi đúng nha sĩ kinh nghiệm, trân trọng giới thiệu phòng nha mình yêu, nha sĩ mình quý và gắn bó cho đến ngày về hưu.
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.”
Đoạn văn đẹp Tôi Đi Học của nhà văn Thanh Tịnh, không ai là không nhớ , nhớ thuở mẹ nắm tay đưa đi học, nhớ thuở sợ hãi cổng trường lần đầu tiên bước vào , nhớ nỗi lo lắng khi nhìn thầy cô lần đầu tiên biết mặt và nỗi kinh khủng khi nhìn mẹ quay lưng đi khuất, còn lại một mình giữa không gian lạ, và bao đôi con mắt không quen. Nỗi “hoang mang” kết tụ từ bao điều ấy. Trường học bắt đầu là mùa thu lại mơn man về, những chiếc lá đã bắt đầu rơi.
Thập niên 1990 Trịnh Nam Sơn nổi tiếng với: Về Đây Em – Con Đường Màu Xanh, Dĩ Vãng và Nuối Tiếc, sáng tác và trình bày với giọng trầm ấm phong thái lãng tử nhất là anh dùng sax và guitar điêu luyện.
Hát với Jordan người bạn trẻ với cách trình bày rất lạ, cảm ơn Jordan thật nhiều cho tác phẩm Nuối Tiếc thêm phong phú khi song ca.
Âm nhạc ghi dấu bao điều trong những câu chữ nhạc sĩ ghi giữ trong bài hát:
“Đã biết có hôm nay Mà chúng ta vẫn yêu dại cuồng Dưới ánh trăng, đôi chúng ta Đã cùng nhau gối chăn mặn nồng Và quên đi ngày mai chúng ta chia ly.”
Đọc tiếp “Nuối Tiếc – Trịnh Nam Sơn”