Lần Đầu


Mới hôm nào bà ngoại xách cháu đi bác sĩ khám lại sau một tuần, để mẹ ở nhà nằm nghỉ, thế mà nay cháu đã có đủ 20 cái răng để bà ngoại tập cho làm quen với nha sĩ. Từ lúc có hai răng đầu tiên Vinh đã được bà ngoại cho đánh răng ngay sau khi ăn, nay thành thói quen, ăn xong cu cậu tìm bàn chải đánh răng xúc miệng ngay.
Nhớ ngày xưa, con nít hay bị “siết ăn” răng cửa, có những đốm đen lan dần đến khi thành lỗ hổng, thành sún trước khi răng thật xuất hiện. Lý do đơn giản là vì bú sữa xong ngủ luôn đến sáng. Đọc tiếp “Lần Đầu”

Đã Năm Mới Chưa?



– Vừa viết về năm mới – nay đã lại năm mới, chỉ ngày tháng là thay đổi, mọi điều khác dường như chững lại, một năm 365 ngày không đủ dài để thay đổi, cũng không ngắn khi nhìn các cháu cao lớn hơn mình, mới hôm nào cu Vinh còn ẵm ngửa nay đã chạy chơi trong vườn, lăng xăng thả thức ăn cho cá, chơi cầu tuột, leo dây . Năm nay tôi dành thì giờ cho chính mình, cho gia đình nhiều hơn, ngưng các hoạt động bên ngoài, để thảnh thơi dành thì giờ cho hoa cho vườn cho cháu.

Hỏi mãi lòng mình, đã thật sự đón chào Tết Tây chưa hay vẫn còn chờ đón Tết Ta! Hỏi vậy thôi trả lời khó quá, vừa nghỉ lễ gần hai tuần suốt từ trước Giáng Sinh thứ tư 22 tháng 12-2010 đến thứ hai 3 tháng 1-2011 vẫn còn là ngày lễ, vẫn còn được nghỉ. Hết Giáng Sinh – Tết Tây sẽ phải chờ đến cuối tháng hai mới có lễ nữa, chỉ là lễ ngắn ngắn thôi. Tết Ta năm nay vào ngày thứ năm vẫn đi làm như thường, chẳng nhẽ xin nghỉ bệnh, người mình kiêng sợ dông cả năm, nhất là bây giờ có việc làm là một điều hạnh phúc.
Đọc tiếp “Đã Năm Mới Chưa?”

Tâm Tình Đầu Năm

Đọc thư anh:

Kính quý chị K26 !
Đọc thư chị Như Hoa tui muốn nói một chút lòng mình đối với quý chị K26, nhưng ngồi trước máy tính mấy lần mà vẫn chưa có chữ nào gọi là để gửi đến quý chị.
Chỉ còn chưa đầy 4 tiếng đồng hồ nữa thì ở bên này bước sang năm mới 2012. Câu đầu tiên là kính chúc quý chị sang năm mới nhiều sức khỏe và hạnh phúc bên những anh bạn già tụi tôi, cùng đi cho đến trọn cuộc đời !
Người ta thường nói làm phụ nữ, mà là phụ nữ Á đông thì thật là khổ, chịu nhiều thiệt thòi, chịu nhiều hy sinh cho chồng con. Thật đúng vậy, thành công hay hạnh phúc và ngay cả thất bại, lỡ cơ, lỡ thời lỡ vận của người đàn ông bao giờ cũng có bóng dáng người phụ nữ chịu thương chịu khó đứng kề bên. Quý chị là như thế.
Quý chị là nguồn cảm hứng cho sự thành đạt, là nơi nương tựa cho những nỗi buồn phiền, là động lực thúc đẩy sự đứng dậy của anh em chúng tôi khi sa cơ thất thế. Quý chị là hậu phương vững chắc, là chỗ dựa từ tinh thần cho đến vật chất cho anh em chúng tôi chiến đấu với cuộc đời nhiều bất trắc khổ đau này.
Tôi biết quý chị vẫn âm thầm theo dõi tiệm mì của tụi tôi, nơi những ông bạn già trút đi bao nổi nhục vinh, hay dở của cuộc đời. Quý chị vui theo niềm vui của chúng tôi, buồn theo nổi buồn của chúng tôi,ngay cả đôi khi nói năng xúc phạm đến phụ nữ, đến thiên chức làm vợ của quý chị, nhưng quý chị vẫn từ tâm bỏ qua tất cả, vì quý chị thấu hiểu nổi lòng của những anh chàng già bất đắc chí này, nhiều khi nói để mua vui. Xin cám ơn quý chị, những người phụ nữ tuyệt vời ! Không phải tôi nói để lấy lòng quý chị, nhưng đó là sự thât.
Không tuyệt vời sao? Người chồng là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa của vợ con. Nhưng làm vợ người lính thì hưởng thì ít mà thiệt thòi vất vả thì nhiều. Chồng thì mãi miết nơi phương trời, chết sống lúc nào không biết. Một mình quý chị ở nhà phải một mình cực nhọc chăm sóc cha mẹ già, chật vật nuôi con…cộng thêm nhớ thương lo lắng cho chồng nơi làn tên mủi đạn… nhỡ mai anh không về…Và rồi có những anh không về… khi người vợ còn rất trẻ.. và sống đơn độc một mình bươn chải nuôi con đến ngày khôn lớn. Không tuyệt vời cao quý lắm sao !?
Rồi… một ngày hè, đất nước phủ màu tang tóc !!!! các anh, những người chiến sĩ sa cơ…. tất cả không còn gì !!! Lại bước vào tù tội ! Chỉ còn lại giửa cuộc đời nhiều khổ nhục một mình quý chị !!! Quý chị trở thành trụ cột của gia đình, nuốt nỗi nhục nhằn vào trong tâm khảm nuôi cha me, nuôi em, nuôi con, nuôi chồng…Có thể có một số người rẻ lối sang sông tìm hạnh phúc riêng mình, nhưng hầu hết quý chị vẫn bước theo chồng trên những đọan đường đời vinh nhục và cho đến bây giờ… và mãi cho cuối cuộc đời…
Thật vô cùng cao quý và bọn đàn ông già chúng tôi trong tâm tưởng của mình luôn biết ơn quý chị, những người vợ trên cả tuyệt vời !
Đàn ông Á Đông thì thường ít biểu lộ tình cảm, nhưng chắc chắn trong trái tim các anh luôn là hình ảnh người vợ đã đồng cam cộng khổ suốt đời với mình.
Viết những dòng này để vinh danh quý chị, trong đó có người vợ hiền âm thầm chịu thương chịu khó của tôi. Vợ chồng với nhau gần 40 năm nhưng tôi, một người chồng bất tài vô dụng, chưa sắm cho vợ nổi một bộ đồ, nhưng suốt từng ấy thời gian cũng chưa một lời cám ơn sự hy sinh to lớn của vợ mình ! Anh mãi nợ em !!!
Chúng tôi mãi nợ quý chị !!!
Tối cuối năm 2011
Tiếm 26

Đến một tuổi nào đó, những người phụ nữ Việt Nam anh nhắc ở trên đã không còn thắc mắc chờ đợi hay mong ngóng những dòng chữ tâm tình tự thú – lý do nếu còn đang chung bước họ đã hiểu và quen với lời cám ơn thinh lặng, nếu đã không còn bên nhau họ sẽ chẳng màng nghe chẳng màng hiểu lý do tại sao?

Thuở đôi mươi vừa lớn, quyến luyến thương yêu có thể chỉ là “sự tò mò” đôi khi là sự “tưởng tượng” qua mấy ngõ hoa. Trên đường lái xe thăm cháu ngoại, nhiều đoạn đường đồi núi khấp khấp khuỷu gập ghềnh, anh tôi nói: giống Di Linh, Liên Khương. Tôi nói: không phải đâu, mình đang mang nỗi nhớ lồng vào hiện tại.

Nhà thơ của Khóa, Nguyễn Văn Ngọc nhắc đến người xưa nhắc đến O Huế, anh của tôi nhớ cô áo tím: Một chiều lang thang bên giòng Hương Giang, tôi gặp một tà áo tím, màu áo tím ôi nhớ thương, màu áo tím sao vấn vương! tôi nhớ cách đây đã chừng như xưa lắm, từ thế kỷ trước chứ ít đâu, anh hay bắt tôi hát cho anh nghe bài hát này, tôi rất tự nhiên líu lo đàn hát để anh thả hồn nhớ đến “người xưa”. Dĩ nhiên anh rất thành thật kể cho tôi nghe từng chi tiết về cô ấy. Ngoài o áo tím, anh của tôi còn có cô má đỏ môi hồng Đà Lạt, cô velo solex Tân Định, trong quá khứ của anh không hề có hình ảnh của tôi, và điều này là điều khiến tôi sung sướng hạnh phúc luôn luôn mỗi ngày mỗi phút mỗi giây chúng tôi có nhau, vì tôi chính là hiện tại và tương lai của anh.

Nhìn hình ảnh thuở sinh viên học sinh – đến hình ảnh anh và em chung đời lận đận, thuở đất trời gió bụi xốn xang, đến nay tóc nhạt, vẫn còn nhau, có nhau. Hẳn các anh thóang hiểu lý do tại sao tôi biết rõ từng anh trong khóa, từ cố tật đến tiểu tài, tính tốt tính xấu ra sao phải không? Anh của tôi kể lể về bao bóng hồng cho tôi nghe, chẳng lẽ không kể về những người bạn nằm gai nếm mật cùng nhau?

Đến bây giờ tôi biết, yêu là chia cho nhau ngọt bùi cay đắng, chung vai gánh nợ nhân gian, khi hoạn nạn lúc an vui, khi mạnh khỏe lúc đau yếu, chứ không phải yêu là: “Anh che dù hai đứa chung đôi!”

Mối tình tôi có: đã có – hiện có và mãi còn không cần lời cám ơn nào cả, vì tạ ơn nhau không hết cám ơn qua lại chỉ là “thuở hồi đó” thôi hà.

Ngày đầu năm, đọc bài thơ Thảo Nguyên của một nhà thơ miền Nghệ Tĩnh lòng thảnh thơi, bên cạnh là anh chàng tôi phải “cám ơn” mỗi ngày vì không có chàng làm sao tôi biết Yêu là không cần nói cám ơn nhau, có nhau đã là một sự tri ân rồi. Lại là một lý do để các anh biết tại sao tôi rất vui khi nghe các anh kể xấu về anh của tôi, nào là lười biếng, đào hoa, ham chơi bida hơn học nhảy đầm v.v. Theo tôi, người chiến thắng là người còn tồn tại, hiện hữu.

mùa hạ. ta qua vùng thảo nguyên
gió thổi. chiều xanh trôi với nắng
khoảnh khắc. vầng trăng bạc nhú lên
cánh chim theo trăng vào trời rộng
nhà ai. đèn lồng soi trước hiên
nhủ thầm. nhà ta sau hàng phượng
ta đi năm năm qua thảo nguyên
cảm ơn phút giây đời giao hưởng

mùa hạ, ta qua vùng thảo nguyên
bước nhẹ tênh. quên thời khổ hạnh
mê con chuồn chuồn đỏ bay ngang
thương bầy dê con trên đồi vắng
gặp trẻ chăn bò đi hát rong
gặp ấu thơ ta. mùa hạ sáng
đời trôi đi. tưởng đời lặng câm
bỗng tiếng đàn ai trong gió thoảng

hỡi bé lang thang vùng thảo nguyên
như ta ngày xưa. thời thơ dại
áo vắt vai. đi qua rừng sim
lội trong cỏ may ngập đầu gối
biển cỏ mênh mông. sóng dập dờn
hò ơi. dong thuyền về bến đợi
cho ta theo nhé. về đêm nay
đêm trong nhà xưa. đêm mát rợi
xin bát canh rau. ăn rất hiền
chong ngọn ngọn dầu. mẹ dệt vải
đọc chuyện thạch sanh. lòng hân hoan
có khi mơ được làm thằng cuội
trong giấc ngủ mơ không thấy tiên
chỉ thấy vườn xưa. cây chĩu trái
tan mơ. mở cửa ra nhìn sao
muôn ánh sao mơ. dòng lệ chảy
đêm khuya. rì rào trong cây xanh
nghe bên láng giềng gà tre gáy
sáng mai. ta bước ra ngoài sân
nhìn quanh hiên. rụng đầy hoa bưởi

năm năm. ta qua miền thảo nguyên
đến nay. vang vang mùa hạ gọi

mùa hạ cùng ta phơi áo biếc
bên hàng dâu rũ lá mong manh
mùa hạ cùng ta đi hài đỏ
qua cầu tơ liễu. nắng vàng trong
mùa hạ cùng ta che nón rộng
xuống đầm nước lục bơi thuyền sen
mùa hạ cùng ta thổi sáo trúc
diều ai lơ lửng mấy tuần trăng
mùa hạ theo ta vào nương bãi
chặt cụm mây vàng. hái mật ong
mùa hạ theo ta ra đầu núi
nhìn quanh. từng vạt khói bềnh bồng

năm năm. ta qua vùng thảo nguyên
nghe mơ hồ ngôi sao biếc gọi

cha đã đi qua vùng thảo nguyên
gió mùa xưa chuyển cơn giông lớn
vang thiên thu chớp bể mưa nguồn
nước vượt bờ. trùng khơi nước rộng
hồn cựu kinh. thấp thoáng ngọn rừng
đám lưu dân qua vùng châu thổ
chẳng tìm đâu thấy một xóm làng
thảo nguyên. tàn khuya không ánh lửa
trời mịt mùng. muông thú kêu hoang
cha đã đi qua vùng thảo nguyên
những năm ấy trời làm đói khổ
kẻ sống. người chết. đều trơ xương
lại thêm khắp bốn bề giặc giã
muôn oan hồn không chốn nương thân
phất phơ nơi đầu sông cuối bến
ngày gầy xơ. lất phất mưa phùn
đường bạch dương. chiều. không quán trọ
hành nhân. hành nhân. đêm thu phân
cha trở về trong căn nhà gỗ
trao cho ta chiếc gậy tìm đường
đêm uống trà khan. đọc thơ cổ
xót đời. qua một tiếng độc huyền

ta đi năm năm qua thảo nguyên
gậy trúc mòn khua kêu đá sỏi
nắng vẫn xanh trên ngọn bạch đàn
mùa hạ đi. nhưng thu chưa vội
ta. con chim hạc. trong thời gian
một đêm. cánh sa trên đồng nội
từ đó chung quanh đời bặt tin
chuông chùa tây phương không vọng lại

mai mốt. mẹ qua vùng thảo nguyên
mẹ. ánh trăng vàng trong truyện cổ
lặng soi bên mặt nước hồ gương
đi lang thang qua vùng bia mộ
khi cúi nhìn một cụm hoa lan
thương ôi. mắt nhung xưa còn mở

mai mốt chị qua vùng thảo nguyên
như xưa. một lần về quê ngoại
ngày reo vui. vườn chim bay chim
lòng reo vui. reo tà áo lụa
chị gội đầu bằng nước hoa chanh
hương tóc bay sang. chiều vời vợi
chị ơi. mai qua vùng thảo nguyên
mang cho em một chùm nhãn chín
ôi. tình xưa. như nhãn và sen
dẫu tình phai khi chưa kịp hẹn
thì khuya sau. xin trăng hạ huyền
tiếp truyền đi những lời non biển

mai mốt em qua vùng thảo nguyên
tìm nhau. trăng đã về động cổ
tìm nhau. tìm nhặt chiếc khăn rơi
tìm nhau. khi qua đình ngả nón
tìm nhau. khi qua cầu áo bay
tìm nhau. đến phai hương tàn lửa
vị quế nồng. nghĩa nặng tình sâu
thì em nhé vào ngàn thăm hỏi
lão tiều phu. đốt bãi cháy bờ
gã chăn ngan. kêu ngoài lau sậy
hỏi thăm từ con hươu con nai
hỏi thăm giọt mưa và ngọn lá
bởi có ta. trong mỗi hạt sương
có ta. trong từng tia nắng dọi
lời ta trong câu hát dân gian
kể lể chuyện buồn vui sớm tối
em gom về trao lại cho con
mai sau sông nối xa đời suối
chuyện của người là chuyện dòng sông
bình minh đến mở tung cửa biển

ta đi năm năm qua thảo nguyên

Nguyễn Xuân Thiệp
Nghệ Tĩnh, 1980

Dấu Gạch Nối


Nhắc đến người chết người ta hay viết năm sinh và năm tử có dấu gạch nối ở chính giữa. Với tôi năm sinh và năm tử không có gì quan trọng, cái dấu gạch nối là quan trọng. Một đời người chỉ tính đến cái dấu gạch nối ấy, tồn đọng trong cái dấu gạch nối ấy.

Khoảng tuổi mười mấy, cái chết làm tôi sợ hãi, nó ám ảnh tôi ghê lắm, thấy đám ma ngoài đường tôi khóc hết nước mắt dù chẳng quen biết người ta. Lý do là vì me tôi mất sớm. Đám ma của mẹ, tôi đã không khóc cứ ngơ ngơ vì bất ngờ quá. Rồi tôi để nỗi nhớ trong lòng biến nó thành tính ghen tuông, giữ bố tôi cho mẹ. Bố tôi còn trẻ, tôi không cho bố tôi có bạn gái, không cho bố tôi có bồ, tôi hứa sẽ ở vậy chăm sóc bố, bố không cần có vợ kế. Bố tôi bị bắt đi học tập cải tạo, ông chết trong tù, không có đám ma. Tìm ra bố chỉ còn bộ hài cốt, khúc xương cánh tay gãy. Tôi nuốt nước mắt vào trong, lau nước mắt vào tay áo, vào gối quần, khi tôi rửa cốt. Hai điều đau đớn xảy ra cho tôi khi tôi còn trẻ khoảng tuổi trăng tròn đến khoảng hai chín ba mươi. Đọc tiếp “Dấu Gạch Nối”

Bác Mai

Không gian chung quanh êm ả, dưỡng khí và thán khí quyện lẫn nhau, hơi thở tôi vào ra nhịp nhàng theo nhịp đập trái tim, nằm yên bình trong lồng ngực.
Thứ sáu vừa qua chị của mẹ tôi đã về với Chúa, theo cách xưng hô của Việt Nam, chị và em gái của mẹ tôi phải gọi là Dì, anh và em trai của mẹ tôi phải gọi là Cậu, nhưng trong gia đình tôi, hai bên nội ngoại đều được gọi là bác (anh và chị), chú (em trai), cô (em gái).
Bác của tôi rất đẹp, bác là hoa khôi một thuở ở Phố Nhà Chung Hà Nội, bác giống bà ngoại của tôi, da mặt của bác mịn màng, nụ cười của bác ngọt như trái hồng chín, giọng nói của bác có âm vọng ngân nga, bác giỏi nhất nhà, buôn bán, hụi hè, trong lúc mẹ tôi và cô của tôi chỉ giỏi việc thêu thùa vá may, bếp núc. Đọc tiếp “Bác Mai”

MẸ

Hôm nay nhận được bó hoa con gái và con rể gởi chúc Mẹ vui bình an , đọc câu :”chúng con yêu mẹ” tự dưng mắt nhòa đi vì hạnh phúc , nhưng sau niềm hạnh phúc đó lại vấn vương nhớ Mẹ . Ngày còn mẹ có bao giờ mình làm gì cho mắt Mẹ nhòa đi vì hạnh phúc chưa ? Có bao giờ mình nói cho Mẹ nghe :”Con yêu Mẹ” chưa .
Mẹ dịu hiền, đôn hậu , thương con tùng phục chồng , chưa bao giờ một lần nghe mẹ lớn tiếng, chưa bao giờ thấy bố mẹ cãi nhau , nhớ đến Mẹ chỉ là nụ cười hay giọt nước mắt thầm che dấu . Đọc tiếp “MẸ”

Mưa

Hôm nay là sinh nhật của cô Út, cô Cọp Cái của gia đình, mưa ơi là mưa, tiếng cửa vừa đóng lại, lời chào với: “Con đi nha Má!” nhóm bạn của cô mang cô đi ăn trưa tại một nhà hàng nào đó trong vùng, có thể là nhà hàng Nhật hay nhà hàng Mỹ, hôm qua Út nói với tôi như thế.

Hai mươi lăm tuổi vẫn còn nhõng nhẽo, tôi nói với con hôm qua: Bằng tuổi con má đã có em bé, đã làm mẹ, con thì y như . . . Nhìn con tôi ngưng lại, ngắm kỹ thêm chút nữa, ừ con bé vẫn còn nhỏ xíu cho dù đối với xã hội con đã sẵn sàng bước chân vào với sự tự tin và lòng chân thành.

Trời hôm qua thật đẹp, lái xe lên nhà cậu Giữa. L mừng sinh nhật em gái bằng một buổi chợ trời San Francisco, ăn vặt “lung tung” và dẫn ba má đi chơi tung tăng, đủ dài để toát mồ hôi quên làn hơi lạnh 50 độ F, đủ ngắn để đầu gối của ba không bị đau.

Đến khu dân chúng cắm lều biểu tình, nhìn cảnh tự do lộn xộn, nhìn các cô các cậu trẻ múa hát theo nhạc kiểu tự phát giống vài youtube do Flash Mob giàn dựng thật vui.

Chợ trời San Francisco rất đặc biệt- dân chúng tại thành phố đắt đỏ này sống . . . sướng lắm, nhà cao cửa chút xíu như cái hộp,

nhaLy

Tiền chăm sóc chung quanh khoảng 300 đồng US một tháng, trong đó có vườn cho chó đến chơi!

Dân San Francisco chăm sóc sức khỏe rất kỹ, ăn uống rau quả không có hóa chất, không muốn phá hư môi trường sống, suy nghĩ phóng khoáng, thích nuôi chó, thân thiện, thức ăn từ biển mang lên bán đắt ơi là đắt

lobster

Cậu Giữa nói: Rau này ở nhà mình đầy ra nhổ không hết “khó nhổ dễ trồng!” phải không Má!

cuhuongduong

“Má mua về nấu soup ăn ngon lắm, bào mỏng trộn salad cũng ngon nữa!” Anh chàng ở nhà không hề đụng đến cái nồi, bây giờ nấu ăn kiểu cách đủ vị – Tây – Pháp – Ý

ca


Má mua cá cod được đó – cá ông sư monk fish cũng ngon luôn, ăn giống thịt lobster lắm!

Món hoa này lâu ghê rồi má không làm nữa hả! Ừ má sẽ làm lai., hoa đẹp quá!

null
Ba cha con bị má bắt ăn uống thanh đạm nên ốm nhom ốm nhách – không phải đâu, mình ăn uống điều độ tập thể dục đàng hoàng mà, đâu phải tại má đâu nè!

Máy hình nhờ người ta chụp giúp không bao giờ có hinh đẹp – miễn mình nhớ là đủ rồi mà

Nhà mình mà có trần cao, con cũng treo đèn như vầy đó,

Má nhìn gì đó! Tiếng kèn hay quá!

Còn cao hơn nữa hả!

Một ngày thật êm đềm .

Nhớ – Nghĩ – Viết

Có lẽ tôi không có thói quen chờ đợi người khác làm điều gì đó cho mình, tôi tự mình tìm tòi làm lấy! có lẽ vì hoàn cảnh – vì những biến cố đã xảy đến trong cuộc đời của tôi khiến tôi có cá tính này. Tôi thích cho đi hơn là nhận lấy, luôn trong tâm trạng, sắp đi sang một nơi chốn mới cần gì lấy thêm vào cho nặng, cho khó mang vác.

Lúc Mẹ tôi ra đi, Mẹ chưa đến tuổi bốn mươi, tôi chưa đủ lứa trăng 18, bốn cô em gái cách nhau hai tuổi, ba tuổi , năm tuổi, bảy tuổi và cậu em cách mình hơn con giáp, lúc ấy chưa lên hai! Ngẫm lại, tôi ngơ ngơ ngác ngác lãnh chức tay hòm chìa khóa do Bố tôi giao cho. Bố tôi đưa cho tôi một tháng tiền chợ, mỗi ngày trước khi đi học tôi đưa cho bà Út đi chợ, bà Út là người vú nuôi của cô em thứ hai, dáng bà tròn trĩnh không có thước tấc – bà nói giọng nhỏ nhẹ, nhưng kiên quyết đối với tôi, mỗi khi tôi mè nheo bà cho tôi ăn vụng. Nhớ đến bà tôi nhớ món thịt kho với đu đủ. Tôi chưa bao giờ được ăn vì mẹ tôi không kho thịt độn với bất kỳ thứ gì. Tôi khen ngon tới tấp dù bà nấu chỉ một món, không như mẹ nấu ba món kho – canh – xào. Bà dùng chiếc nồi gang to, kho nhạt rồi rau ghém chấm nước kho, đi học về đói mềm người xin được ăn trước, bà nhất định: “Cô phải chờ cậu về mới được ăn!”
Thay quần áo xong, tôi lẻn vào bếp mở nồi nhón miếng thịt, bà bắt gặp, mặt của bà cau lại lẩm bẩm: “Con gái ăn vụng như thế không tốt, xấu kắm cô ạ, phải nghiêm trang phải đâu ra đấy, không “thờm bơm” được!” Mãi đến bây giờ tôi cũng không hiểu chữ “thờm bơm” có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn không có nghĩa tốt.
Trưa hôm ấy, khi ngồi vào bàn ăn trưa, bà mách với Bố tôi, ông nhìn tôi cười và bảo: “Con phải nghe lời bà Út, con lớn rồi sao lại đi ăn vụng!” tôi phân bua: “Con đói quá chừng!” bố tôi cười hiền nói với bà Út: “Đi chợ bà mua thêm bánh trái cho các cháu ăn dặm, hay cho các cháu ăn cơm trước để các cháu đi học buổi chiều nữa, không cần đợi tôi về!”
Bố tôi nói thế, nhưng bà nhất định không cho chúng tôi ăn cơm trưa trước Bố, bảo như thế là hỗn, không được là không được! Bà cho chúng tôi ăn phỏng – bỏng, một loại cốm gạo sên với đường gừng, hay cơm cháy chan mỡ hành, để đợi bữa chính ngồi chung bàn với Bố. Bà bảo để Bố ngồi ăn một mình sợ ông buồn.

Tôi nhớ mãi sau ngày Mẹ tôi bất ngờ ra đi, Bố tôi đau khổ lắm, ông viết cả quyển vở 100 trang chi chít chữ, những chữ nhòe nhoẹt nước mắt. Nếu không có ngày 30 tháng 4 1975 tôi đã không đọc được những dòng ấy.
Tôi viết có lẽ vì thừa hưởng chút gì từ Bố tôi, ông có một tủ sách, trong đó là những quyển sách ông tự đóng lấy, gáy cứng dầy, ghi lại chi tiết từng khoảng đời ông đã trải – từng mối chân tình ông đã có – ai là người ông yêu – ai là người ảnh hưởng đến cuộc đời của ông nhiều nhất!

Bố tôi hiền lắm, lòng ông là một tấm vải nhung mềm mại, ông muốn bọc tất cả mọi thân yêu trong nó, ông không ghét hờn giận bất cứ ai . Tôi yêu Bố tôi lắm, không chỉ là người sinh thành ra tôi, ông còn là thầy là bạn là nơi tâm hồn tôi ẩn náu khi gặp bất trắc.

Tôi còn nhớ bao lần tôi đựoc Bố cho đi ngắm trăng, thuở lên sáu bảy tuổi, mười ba, rồi Mẹ mất Bố con tôi đi dạo ngắm trăng, tôi kể lê/ cho Bố nghe đủ chuyện

Kỷ Niệm

Gần đến ngày giỗ Bố – Mẹ, tôi đang dùng máy scan tất cả hình xưa cũ để in một quyển sách hình – chiếc hình cũ ngày chia tay cùng các học trò lớp thêu rua tại gia –
Trong hình có Kim Bình mặc áo vàng – Phương Lan áo đầm trắng đứng sau lưng tôi, cùng mẹ của em mặc bộ quần áo màu khói hương đậm, Phương Lan làm bánh ngon nổi tiếng vì là cháu của tiệm bánh Đồng Khánh – từ cô tôi học bao nhiêu món bánh ngon, trong đó có bánh nướng cho ngày trung thu mỗi năm, bánh dẻo thì biết làm trong gia đình từ các bác trong gia đình.

1990

Chia tay – bữa tiệc học trò thết đãi – thuở được xuất cảnh là một điều vui mừng hơn trúng số . Ngắm anh của tôi lúc ấy chao dao.


1990
Ngọc Lân mặc áo vàng đậm có tay nghề thêu máy tuyệt mỹ – chỉ một bàn may và khung thêu tròn cô nuôi cả gia đình sau 1975 – Hương mặc áo xanh người học trò dễ mến – từ Hương tôi học nói giọng nam thật thà – tôi viết theo lối nói của em với tên HaiBanhIt .

Không ngờ tôi còn giữ những tấm hình kỷ niệm quý báu này


1989

hình đám cưới của một cô học trò khác nữa – lúc ấy con gái đầu lên 12 – áo đầm tôi may lấy cho cháu, áo dài hoa cúc rơi mẫu tôi vẽ – áo của cô giáo học trò thêu – cô mải thêu hàng cho khách –

Con bé mới ngày nào, nay đã là bà mẹ có hai con trai – nguồn hạnh phúc an lành tuyệt vời cho bà ngoại bây giờ


1983


2011
Mái tóc thời con gái của tôi xõa dài, cái trán bướng bỉnh theo tướng số là xấu, lạ là khi còn trẻ thích bới tóc, nhìn cho già

Bên hông nhà thờ Đức Bà Giáng Sinh 1970 – áo dài mẹ của tôi mua vải từ tiệm cô Mỹ ở chợ Vườn Chuối, mẫu này chỉ có hai xấp – ca sĩ Kim Tuyến có một – và một của tôi – cô Mỹ nói như vậy khi thấy tôi mặc áo đi lễ.


1971
áo dài này tôi may lấy, vải rẻ tiền mang ra tiệm tốn tiền công – con gái thời ấy phải học đủ thứ – không biết may quần áo làm sao diện được chứ.
Áo sơ mi sọc anh mặc tôi cũng may – ngày ấy tôi giỏi thật, có lẽ vì khổ quá ta tự tìm cách sống còn, bằng vốn liếng đã học từ xưa .

Bây giờ, mắt mờ xỏ kim không được nữa, nhìn bàn máy may mà ngao ngán, mua quần áo dễ quá – điên sao mà may chứ!

Bà Cháu Yoga

Tập yoga khó không? Không khó nếu mình thích!

Tôi biết yoga ngày còn trẻ – nhưng không thích thú lắm nếu chọn giữa nhịp điệu – bơi – nói chung là những động tác mạnh – đến khi quá 1/2 đời người rồi mới thấy Thái Cực Quyền – Yoga giúp mình bớt bị đau nhức – xuất hạn sau khi tập Yoga, sau khi tập Thái Cực Quyền, Càn Khôn Thập Linh khác với sau khi tập thể dục nhịp điệu, đánh vũ cầu, đánh bóng bàn v.v
Đọc tiếp “Bà Cháu Yoga”