
Không Còn Nữa
Joseph Anthony Duy Tran 1991-2021
Hơn một năm nhân loại quen với mất mát vừa thấy đó đã không còn! Những con số choáng váng đọc mỗi ngày mỗi quen không còn thắc mắc, thoáng nghe tin còn mất cũng dửng dưng! Nhưng trái tim biết máu mủ ruột rà và tự nó đau như dao cắt, vết cắt từ lưỡi dao cùn cứa day cứa dứt – không như vết cắt của lưỡi dao mổ sắc lẻm cứa sâu đến xương vẫn chưa hay đã bị cắt!
Đau đau quá nỗi đau biết rằng không còn nữa dù đã tự chuẩn bị cho phần mình từ những 3 năm về trước, hai chữ thôi mà hành hạ bao con người khi nghe phán quyết từ bác sĩ sau khi đọc kết quả linh tinh từ máu từ những thử nghiệm Ung Thư – Cancer – Ung Bướu!
Người ta có thể la hét cho hạ nỗi u uất, người ta có thể khóc kể có thể làm vài việc điên rồ khi phẫn uất và người ta có thể trầm mặc khi lồng ngực vỡ toang vì quá yêu thương tiếc nuối, hai phần khác nhau khi so sánh cơ thể sinh học và thần học, uyên bác thì dùng này nọ để viết xuống bình thường thì thấy hai phần này như dầu và nước! Dầu cứ mãi nổi lãng đãng cảm giác lâng lâng đau, nước thản nhiên trôi về biển muối mặn chát xót!
Mẹ khóc một bác cũng khóc một, Mẹ khóc hai bác cũng khóc hai, có lúc bác giả vờ lên giọng chị Hai áp đặt Mẹ con đừng khóc thầm nữa chấp nhận sự sắp bày của Chúa của các đấng tối cao có quyền hạn tạo nên con người tạo nên vạn vật, các đấng ấy cũng có quyền lấy lại bất kỳ khi nào bất cứ phút giây nào con người các đấng đã tạo nên? Có một điều cả Mẹ và Bác đều không trả lời được: “Tại sao là con!”