Bánh Sữa Con Làm

Về miền nắng ấm hai tuần, vừa đi làm vừa có thì giờ loay hoay cùng má trong bếp – con bé mới ngày nào ngây ngô, nay đã thành thành thiếu nữ – tuổi hai mươi lăm.
Má nướng bánh theo tay đong – con nướng bánh theo công thức, chiếc lap-top mở trên bàn bếp! Nhà có xoài đang chín, loại xoài thon vàng thơm ngày xưa ở Sài Gòn hay gọi thanh ca, con cắt xay làm thành nhân cho chiếc bánh, kem gia giảm không cho nhiều đường, đong thật ít bơ. Má hỏi vậy đâu cần công thức – con cười nhẹ nhàng – con đang chế công thức mà! Đọc tiếp “Bánh Sữa Con Làm”

Mẹ Ơi!

Khúc Ca Dâng Mẹ

Sáng Tác: Ái Vân

À a á ơi! À a á ơi!

Nhớ thuở nào, con còn nhỏ dại,
Mẹ thường dạy, con hát khúc dân ca.
Nhớ thuở nào, con từng vấp ngã,
Mẹ hằng cho, con những âu yếm dịu dàng. Đọc tiếp “Mẹ Ơi!”

Mẹ và Cơm

Món ăn Việt Nam có tràn đầy tại San Jose, tại Sài Gòn Nhỏ, tại khắp mọi nơi có người Việt định cư trên đất mới, từ Mỹ đến Pháp, đến Đông Âu, Tây Âu, món gì cũng có, các món ăn đặc trưng của từng miền, canh cua rau đay, canh bún, bún riêu, bún ốc, phở bò, phở gà đặc thù của miền Bắc. Bánh nậm, bánh khoái bánh đập, bánh lá chạo tôm, mì quảng, cơm hến đặc thù của miền Trung. Lẩu mắm, mắm và rau, cá kho tộ, canh chua cá bông lau, đặc thù của miền Nam. Kê khai vài món đặc biệt thế thôi, nếu kể ra cho bằng hết các món ăn, thì hơn trang viết, cũng không đủ để kể về sự phong phú, trong văn hóa ẩm thực của người Việt.

Từ những ngày mới định cư, theo lời kể của các bạn đã lìa quê tự những năm 1975 và đầu thập niên 1980, là những món ăn tự chế, nấu thế nào cho gần giống với món ăn “ở nhà” từ cách làm nem bằng thịt ham đóng hộp, đến cách dùng xì dầu pha chế sao cho giống vị nước mắm, dùng bột mì, bột bắp đổ bánh cuốn, mày mò xay thịt gói giò, từ từ chậm chậm mà bây giờ chả giò, gỏi cuốn, phở len lỏi vào khẩu vị của người bản xứ. Đọc tiếp “Mẹ và Cơm”

Bốc Mộ

Kính dâng hương hồn bố Chu Vũ Văn

Năm 1982

Tiếng cuốc nhịp nhàng bổ xuống nấm đất, âm thanh đục, ngắn. Đất ở Biên-Hòa, loại đất có màu nâu đỏ, chả thế mà từ Sài-Gòn đi Biên-Hoà khi trở về quần áo mặt mũi đều như được nhuộm bằng cái mầu đất xỉn đỏ ấy.

Tiếng mấy tên bộ đội tò mò đi theo léo xéo:

– Không hiểu đã rữa hẳn chưa?

Vừa dùng cái xẻng cá nhân xúc đất sang một phía, tôi vừa phóng tia nhìn sắc lạnh, cho người vừa thốt lên câu nói ngớ ngẩn không đúng lúc ấy. Thì ra là chú bộ đội mặt búng ra sữa, sáng nay đã hạch xách tôi đủ mọi điều, nào là giấy đi dường, giấy chứng minh nhân dân, giấy chứng minh hộ khẩu, giấy giới thiệu từ phường khóm, nơi cư trú có mộc đỏ của quận huyện, giấy phép bốc mộ, giấy phép được chôn cất. Đọc tiếp “Bốc Mộ”