
Hệ Lụy
(tiếp theo kỳ trước)
Khuôn mặt bà vẫn đẹp như sáp, đường nét thật rõ ràng, gặp lại bà tôi nhớ biết bao điều. Bà cũng trách cứ tôi sao không chịu lấy chồng? Năm 75 xong, hai đứa mình loanh quanh như hai con kiến bò lòng vòng miệng chén. Những buổi chiều lang thang Tự Do Nguyễn Huệ nhìn đổi thay, nhìn nhốn nháo mà buồn. Ngày bà lấy chồng vội vã, vì gia đình bà sợ con gái phải lấy “thương binh Bắc quân”. Đám cưới đơn giản vì mọi thứ đều đã được vào quốc doanh, từ vải vóc đến thức ăn đều theo tiêu chuẩn nhà nước. Để có bánh đãi tiệc, cả đám bạn trong đó có tôi ra đứng xếp hàng mua bánh đế quốc tại khách sạn Continental mỗi người được tiêu chuẩn mua năm cái bánh su-kem ( choux crème), mười đứa được năm mươi cái, nâng niu nhẹ nhàng sợ làm hư chiếc hoa kem ti-gôn màu hồng tí ti trên ngọn bánh. Lọai bánh này muốn làm chỉ cần có chút bơ, chút bột chút đuờng, thế mà đành chịu đợi chờ rồng rắn.
Ngày cưới của bà, tôi vẫn còn đơm nốt hạt khuy lên chiếc áo dài kim tuyến và nhìn bà khóc. Tôi biết bà chưa biết yêu, chẳng một lần hò hẹn, trái tim bà trong suốt thuỷ tinh. Bà khóc! Có lẽ bà tiếc cuộc chơi đang còn dang dở, hay lo sợ ngày trước mặt bỗng ràng buộc với một người mà tôi biết bà chẳng có chút tơ vương. Nếu không bất ngờ đến thăm tôi vẫn nghĩ bà hạnh phúc. Hình ảnh bà ôm con khóc, đứa bé mũm mĩm dễ thương dăm tháng tuổi. Thế là tôi biết chuyện, anh công tử chồng bà vướng vất với xì ke, ma túy, biết ra thì chuyện đã rồi, hỡi ơi!
Đọc tiếp “Hệ Lụy 2”


