Ngày Còn Lại! Một Thoáng Có Là Bao…

Nếu chỉ còn hai mươi bốn tiếng là chấm dứt cuộc sống tạm này, anh sẽ làm gì – chị sẽ làm gì – em sẽ làm gì?

Người được hỏi, nhìn người hỏi, ánh mắt tròn xoe ra vẻ ngạc nhiên, cùng với chút lúng túng, trả lời hay không trả lời!

Người có câu hỏi “kỳ cục” ấy nhìn lại người được hỏi với ánh mắt chân thành, ra vẻ hỏi thật lòng đó không đùa đâu! Đọc tiếp “Ngày Còn Lại! Một Thoáng Có Là Bao…”

Chủ Nhật 26 tháng 10 – 2025

Hôm nay không có gì đặc biệt cả, là Chủ Nhật như mọi Chủ Nhật khác vậy mình nên tạo ra điều gì để ngày hôm nay trở thành đặc biệt vậy!

Tối qua là lần đâu tiên mình đeo một dụng cụ giúp mình thở đều không bị ngắt quãng khiến máu bị mất lượng oxy cần thiết, trước đây mười mấy năm mình khuyên người khác dùng nó sau khi có bảng phân tích khí oxy nhận vào cơ thể khi ngủ! Rồi thì mình cũng không còn trẻ, mọi cơ bắp được kết nối với xương bằng dây chằng bằng gân bằng đĩa đệm đều bị thoái hóa không nhiều cũng ít – cái lưỡi là nguyên nhân làm người ta bị nghẽn hơi khi ngủ và tạo tiếng “kéo cưa lừa sẻ” nói theo chữ dễ hiểu là “ngáy” – đàn bà mà bị chứng này hết cả “hấp dẫn” nên thông thường các ông bị nhiều hơn, nhất là các bà phần đông trẻ hơn chồng vài tuổi!

Từ ngày được biết mình có “kéo cưa” khi ngủ cho đến khi có được sự trợ giúp hữu hiệu từ  dụng cụ đơn giản làm từ văn phòng nha!

Night Guard: giúp bệnh nhân không làm răng bị mòn, nhất là không làm khuyết chân răng tạo nên sâu chân răng, mình đã đeo night guard khi ngủ lâu năm và đây là lý do ai cũng khen răng đẹp – nay đeo dụng cụ giúp không bị nghẽn thở cũng bình thường chỉ thêm chút xíu là có cả hàm dưới thế thôi, bạn nhìn hình nhé:

Và với dụng cụ giúp ngưng thở khi ngủ sẽ giúp bệnh nhân như hình vẽ:

Dĩ nhiên vì mình chỉ mới manh nha chuyện này, trị bệnh khi vừa khám phá vẫn hơn đợi nó lấn áp làm khó mình, mình khuyên người khác được nên mình đeo thiết bị này ngủ ngon quá và nhất là chỉ số đo cân nặng cùng chiều cao được “phán” là hoàn hảo!

Gì gỉ gì gì đều hoàn hảo, chỉ mỗi cái tội là thời gian sống trên trái đất này vào giai đoạn thứ 4 là mùa Đông nếu định theo mùa của trời của đất, lại thêm bây giờ ai cũng kêu than là con người phá nát hành tinh mình đang sống.

Cháu mình vừa nói mỗi khi bà nghịch AI là bà cũng đang góp phần phá trái đất – Bà hỏi tại sao? Cháu chậm rãi nói vì máy móc cần được làm mát bằng nước!

Mình không dụ dỗ người khác theo mình truy tìm nguyên nhân khó ngủ, sáng dậy mệt mỏi đâu nghen, mình ngủ rất ngon, sáng dậy tràn đầy năng lượng hát hò rất rôm rả mà cũng bắt đầu bị nghẽn thở, nên . . . khoe bệnh cho có với người ta! Bạn cũng nên tìm xem mình có bị nghẽn thở khi ngủ không nhé nếu đã qua tuổi 65!
Không phải phòng răng nào cũng làm được dụng cụ này, bạn cần tìm đúng nơi đúng nha sĩ kinh nghiệm, trân trọng giới thiệu phòng nha mình yêu,  nha sĩ mình quý và gắn bó cho đến ngày về hưu.

Lẩn Thẩn Chuyện Ngày Mai!

 

Tôi không dám khẳng định ngày mai bạn hay tôi sẽ trúng số, nhưng chắc chắn một điều trong tương lai tôi và bạn sẽ già. Câu đầu môi Sinh – Lão – Bệnh – Tử nghe như đùa mà có thật: Khi được sinh ra, không ai có thể lựa chọn được lúc nào, thì Lão Bệnh Tử có đến cũng chẳng thể từ chối. Tôi thắc mắc giữa khoảng Sinh và Lão – Bệnh – Tử là cái gì tại sao không thấy nhắc đến. Hay tại trong khoảng đó tôi hay bạn có quyền quyết định có quyền chọn lựa để đến lúc Lão Bệnh Tử có những phận số khác nhau. Sống luyện tội, ăn năn tội trước khi chết hay thanh thoả hồn xác rũ áo ra đi, chuyện kèn trống tiễn đưa không cần thắc mắc như nhạc sĩ Vũ Thành An:“triệu người quen có mấy người thân khi lìa trần có mấy người đưa?”
Cô bạn gởi thơ viết vài điều về tương lai sẽ thế nào khi về già, những đau tay đau cổ đau lưng, những mệt mỏi uể oải khi sáng phải thức đậy đi làm, khi về nhà không còn sức đế càm ràm chồng con, ngày trước xông xáo dọn dẹp nay có hơi bề bộn chút cũng không sao, sức lực nào còn mà chinh đông dẹp bắc, dọn phòng khách dẹp phòng ngủ, chùi rửa phòng tắm phòng ăn? Cuối tuần chợ búa? Màn hình máy vi tính cũng hấp dẫn muốn viết ba điều bốn chuyện, bàn tay làm biếng, ý tưởng cũng chẳng còn nhạy bén quên nhớ nhập nhằng.

Đọc một đoạn văn, tìm một đoạn thơ, ngơ ngác hỏi sao người yêu đời thế. Thời đại vi tính mọi thứ chuyển đổi rất nhanh rất nhậy, nên con người cũng theo đúng qui luật nhanh nhậy này mà thành mau già. Kỹ thuật, khoa học nhờ vào nhanh nhậy kiếm tiền không ít để chạy theo cái nhanh cái nhậy và ngay cả cái già. Máy vi tính mỗi ngày thay đổi theo cấp số nhân – nhân – nhân.

Con người dùng hết sức lực suy nghĩ tìm tòi sản xuất cái mới, chất xám tuôn ra mất đi cùng với thanh xuân cũng theo cấp số ấy. Từ tiểu học đã mệt nhọc chen lấn tìm cách vào trường giỏi trường hay, lớn lên tí nữa mùa hè cha mẹ khổ sở gởi vào học luyện thi toán luyện thi văn, mong các con được vào trường nổi tiếng, lấy được mảnh bằng ra trường để đi làm đầu bù tóc rối tranh đấu với người ta, điều mong mỏi là làm hết sức để dành tiền và về hưu sớm, khi ấy sẽ đi chơi.
Đọc tiếp “Lẩn Thẩn Chuyện Ngày Mai!”

Mùa Khai Trường

 

“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.”

Đoạn văn đẹp Tôi Đi Học của nhà văn Thanh Tịnh, không ai là không nhớ , nhớ thuở mẹ nắm tay đưa đi học, nhớ thuở sợ hãi cổng trường lần đầu tiên bước vào , nhớ nỗi lo lắng khi nhìn thầy cô lần đầu tiên biết mặt và nỗi kinh khủng khi nhìn mẹ quay lưng đi khuất, còn lại một mình giữa không gian lạ, và bao đôi con mắt không quen. Nỗi “hoang mang” kết tụ từ bao điều ấy. Trường học bắt đầu là mùa thu lại mơn man về, những chiếc lá đã bắt đầu rơi.

Tự tình Hoài Cổ Đại Hội Champa 2007

Hoài Cổ Bước tới đèo ngang bóng xế tà Cỏ cây chen lá, đá chen hoa Loanh quanh dưới núi tiều vài chú Lác đác ven sông chợ mấy nhà Nhớ nước đau lòng con quốc quốc Đau lòng mỏi miệng cái gia gia Dừng chân đứng lại trời non nước Một mảnh tình riêng ta với ta.

Bỗng dưng cả bài thơ Qua Đèo Ngang của bà Huyện Thanh Quan hiện ra trong óc tôi một cách nhẹ nhàng thông suốt, trên đường về nhà, sau khi tham dự ngày Đại Hội Champa 2007 được tổ chức vào hai ngày 7 và 8 tháng 7 năm 2007 tại Le Petit Trianon Theatre, trên đường số 5 thành phố San Jose. Tôi biết có đại hội này không qua báo chí, mà qua diễn đàn của các anh Trần Lục. Lâu nay việc gia đình giữ chân tôi ở nhà nhiều hơn ra phố để dự hội. Tôi tò mò khi đọc “Đại Hội Champa 2007 – Vấn đề văn hóa xã hội Champa 175 năm sau khi vương quốc này bị xóa bỏ trên bản đồ (1832-2007).” (Conference on Champa 2007 – Socio-cultural Issues of Champa 175 years arter its disappearance 1832-2007) Nhất là qua những câu chuyện trà dư tửu hậu, người ta hay kháo với nhau về chế độ mẫu hệ của dân tộc Chàm.

Đọc tiếp “Tự tình Hoài Cổ Đại Hội Champa 2007”

Thơ Du tử Lê

Nhà thơ lãng đãng – nhạc sĩ cũng lãng đãng theo!
Người hát không lãng đãng nhưng hòa vào hai điều lãng đãng của thơ của nhạc – Vui!
Đọc Phạm Hiền Mây viết về bài thơ của Du Tử Lê

II.1. ƠN EM, THƠ DẠI TỪ TRỜI

Đọc tiếp “Thơ Du tử Lê”

Cung Tơ Chiều – Trương Hoàng Xuân

 

Chiều nhẹ rơi trên phím Tôi hát cho người tôi hát cho mình Trên cây đàn vỡ tôi dệt thành tơ.

Lời đầu cho tình lời cuối cho mình Chiều chiều rơi trên phím Chiều và sương tím Em đi trong sương hay đi trong đời tôi Giấc mơ lần cuối tình yêu giông tố đêm hè!

Tôi gom hết cho em những cung tơ chiều xin em rót trên môi tiếng ca ru mềm với tôi, những khi sương chiều xuống đàn ngừng tiếng em ngồi khóc.  Chuyện ngày xưa vẫn còn đó mà lòng tôi như còn nhớ tiếc thương mối tình xưa

Chiều nhẹ rơi trên phím Em đã đi rồi em đã xa rồi Em không còn đó tôi chẳng còn đây Chỉ là ve sầu gọi suốt đêm hè Chiều chiều rơi trên phím Chiều và sương tím Tôi đi lang thang trong đêm trong buồn tênh Ước mơ lần cuối hồn bay theo đến bên người …..

Ước mơ một phút hồn bay theo đến bên người”

Nhạc sĩ Thy Linh – Trương Hoàng Xuân, cũng là giáo sư trường Trung Học Tổng Hợp Nam Sinh Nguyễn An Ninh năm 1972-1975.  Ông mất thứ Bảy ngày 3 tháng 5 năm 2025 tại Sài Gòn.

Cung Tơ Chiều được sáng tác khoảng năm 1966 Thời gian ấy tôi còn sống trong khuôn viên của trung tâm huấn luyện tân binh quân dịch Nguyễn Tri Phương – Quang Trung – Hóc Môn – Gia Định – lúc ấy tôi nghịch ngợm ra trò mười mấy tuổi đầu vẫn trốn ngủ trưa bằng cách leo qua cửa sổ chuyền sang cành cây tuột xuống đi hớt cá lia thia cùng với đám con của bác Tư, bác Tiệp, bác . . . sao tôi quên tên bác nhỉ, dù bác ở căn đầu dẫy có cô con gái chơi chung với tôi kế đến là nhà bác Tư có mấy thằng con trai nghịch hơn giặc, nhà tôi và nhà bác Tiệp ở cuối dẫy có các anh các chị lớn hơn tôi vài tuổi! Trong khu trại này chỉ có bốn gia đình sĩ quan sinh sống, trại gia binh ở ngoài vòng đai của trại nơi tôi theo quý cậu “giặc” chui qua hàng rào chạy sang bên ấy khám phá đủ điều, ngay cả tìm xem có đầu của con ma lai bị vướng trên kẽm gai như lời của bác lính già nấu cơm cho các tân binh kể hay không? Đặc biệt là những ngày các tân binh được gia đình đến thăm, sân trại thành “vườn tao ngộ” những hình ảnh tôi được ngắm nghía bằng đôi mắt to tròn là bãi cỏ xanh biến mất chỉ là những gia đình ngồi trên tấm bạt cùng ăn uống trò chuyện và chạy quay đi khi thấy vòng tay âu yếm và nụ hôn trên má của vài đôi tình nhân. Tiếng hô 1-2-3-4 dẫy nhà lính ở, nơi lính đến ăn cơm tôi biết từng chi tiết, có lần tôi được một chú cho tôi cái nhẫn có 7 hạt ngọc xanh biếc và nói chú không cần nó nữa, tôi cho vào túi áo mang về nhà đưa cho Mẹ xem, chao ôi bị mắng vì Mẹ nói nhẫn này đắt tiền lúc ấy để đi hỏi cưới ai đó, bà nói mai con phải đem trả lại cho chú ấy, khi đến tìm thì các chú đã chuyển sang nơi khác! Chiếc nhẫn ấy cô em thứ ba của tôi còn giữ! Bài hát của Trương Hoàng Xuân đưa tôi miên man về thời gian ấy, thời gian ông sống trong cùng nơi tôi ở và lớn lên, Cung Tơ Chiều – Hái Hoa Rừng Cho Em là những trạng thái thật của những tâm hồn được cảm xúc dâng lên đầy trái tim mẫn cảm, để yêu thương bật lên cung nhạc cao thấp. Không gian doanh trại mênh mông chiều xuống hàng cây bã đậu thẳng tắp dẫy nhà màu vàng, những cây dương rũ lá và hương mưa, mùi hương rất dễ chịu đối với tôi mỗi khi được hít hà nó, dù Mẹ tôi luôn bảo mùi mưa làm mình dễ bị cảm! Mẹ tôi luôn đúng vì Mưa làm tôi bị cảm giống như bao chú tân binh thuở ấy, mưa mùa Hè rào xuống mùi nắng tẩm trong đất bốc lên như những nỗi buồn bị đè nén của những người yêu nhau nhưng phải xa nhau được thoát ra bằng nốt nhạc – không biết người cho tôi cái nhẫn đính hôn có 7 hạt ngọc xanh ấy có là một nhạc sĩ nào không trong thuở ấy.