Nuối Tiếc – Trịnh Nam Sơn
Thập niên 1990 Trịnh Nam Sơn nổi tiếng với: Về Đây Em – Con Đường Màu Xanh, Dĩ Vãng và Nuối Tiếc, sáng tác và trình bày với giọng trầm ấm phong thái lãng tử nhất là anh dùng sax và guitar điêu luyện.
Hát với Jordan người bạn trẻ với cách trình bày rất lạ, cảm ơn Jordan thật nhiều cho tác phẩm Nuối Tiếc thêm phong phú khi song ca.
Âm nhạc ghi dấu bao điều trong những câu chữ nhạc sĩ ghi giữ trong bài hát:
“Đã biết có hôm nay Mà chúng ta vẫn yêu dại cuồng Dưới ánh trăng, đôi chúng ta Đã cùng nhau gối chăn mặn nồng Và quên đi ngày mai chúng ta chia ly.”
Đọc tiếp “Nuối Tiếc – Trịnh Nam Sơn”
Buông Tay
Từ bài viết của Quỳnh Hương chạm trái tim của chị, để chị hát từ trái tim mình đến Em đây!
“Thiên Chúa từng dạy: “To love is to let go”, yêu là biết buông. Trong Phật giáo, chữ “Buông” lại mang một chiều sâu khác: buông không phải là bỏ, mà là thấu hiểu, là giải thoát khỏi những ràng buộc khiến tâm tư được nhẹ nhàng. Hai triết lý tưởng chừng khác biệt, nhưng lại gặp nhau ở điểm chung: tình yêu đích thực thì không níu giữ, mà là để nâng đỡ và giúp đỡ nhau khi cần.
Sáng nay ở Melbourne, gió thổi rất mạnh qua những hàng cây ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt trên mái nhà như những tiếng gõ nhè nhẹ vào tâm hồn. Ngại “đường xa ướt mưa” nên tôi ngồi nhà mở YouTube xem video nhạc và để mặc cho cảm xúc dẫn lối đưa đường. Và rồi, giọng hát của Hồ Lệ Thu thật tuyệt vời trong ca khúc “Buông Tay” của Đức Thanh và Phúc Chính bất ngờ làm tôi bâng khuâng xao xuyến.
Mưa Chiều Kỷ Niệm – Lan Anh
Giọng hát của cô em tôi, nhẹ nhàng sâu lắng chỉ nhả chữ thật êm như đoạn đường đời em bước chân thành tình cảm – Quý biết bao.
Luyến
Không nhớ thì bảo là quên
mà nhớ thì lại đau đầu là sao?
Hôm nay đã là ngày 23 tháng 4 nửa thế kỷ rồi còn gì – nhớ hồi đó tin thầy bói nói mình sống đến 43 tuổi là dài lắm rồi, ai ngờ sống tới bây giờ luôn nè, mà cũng đúng tại mình không ở lại mà lên máy bay đi thay vì ở lại ngày 23 tháng 4 năm 1975!
Kể ra thì thành kẻ “bám víu” quá khứ căm hận dai dẳng lì lợm không buông, mà cuộc đời lỡ có nó lỡ mang vác “nợ nần” làm sao mà quên mà bảo là chưa từng có kia chứ! Đọc tiếp “Luyến”
Dân Ca Bắc
“Bèo dạt mây trôi” là một làn điệu dân ca thuộc vùng Bắc bộ và Thanh Nghệ Tĩnh của Việt Nam, với nội dung thể hiện nỗi nhớ của người con gái/chàng trai đối với người yêu ở phương xa. Ca từ trong bài Bèo dạt mây trôi rất giản dị, gần gũi với nông thôn Việt Nam, sử dụng những hình tượng nghệ thuật như cánh bèo, chim, cá, mây, trăng, gió v.v. tạo ra một khung cảnh nhớ nhung sâu lắng. Cảnh vật nông thôn thời xưa thể hiện rõ nét, không gian và thời gian như nhập vào một, chất trữ tình mạch lạc. Đặc biệt ở nhan đề “Bèo dạt mây trôi” sử dụng một câu tục ngữ quen thuộc trong đời sống hàng ngày của nông dân Việt. Tạo ra cho ca khúc một đặc điểm quan trọng đó là dễ đi vào lòng người nghe. https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A8o_d%E…
Lan và Điệp
Lan và Điệp sống hoài trong lòng người Việt Nam từ lâu đến nay vẫn còn y nguyên – ba bài hát của Mạc Phong Linh (nhóm sáng tác của nhạc sĩ Anh Bằng) trong lòng không sao quên được, nốt nhạc dễ hát lời kể chuyện êm đềm . . . hôm nay mình khoe 6 câu vọng cổ nè.
Thân chào bà con cô bác, chương trình ca hát cho nhau nghe vui heng – Bắc rồi mình qua Nam cho thêm phần ba miền thương mến thương – mình hoài cổ nên . . . mê chèo chống ca cẩm luyến lưu thời xa xưa tít tè – mà đâu phải mình tui đâu nè, câu chuyện trong đời ai cũng nghe qua có cô Lan yêu anh Điệp, cái rồi anh Điệp bị mắc bẫy cái cô Liễu ngỏ hoa tường phải . . . chao ôi là đau lòng, hồi đó tui nghe tuồng mà khóc mùi cái khúc Lan khóc hu hu nghe tin anh Điệp lên tỉnh lấy vợ giàu – ngộ cái là tới giờ tui ca cái một khi có người làm kép, nói thiệt nghen tui nhập vai dữ lắm lận, tui khóc theo Lan chuyện tình không trọn.
Tác phẩm Tắt Lửa Lòng của Nguyễn Công Hoan viết từ năm 1933 cho tới giờ nó sống hoài với cuộc tình của hai nhân vật chính Lan và Điệp để tui suy ra tình yêu thời nào cũng y chang nhau, lòng người có nhơn nghĩa có lọc lừa y như nhau có khác chăng là cách họ thực hiện ra sao thôi hà, mà càng có tiền có quyền thì càng . . . thôi tui là tui thích sống kiểu sáng gánh hàng ra chợ bán lo cho cha tách nước hầu mẹ miếng trầu rồi yêu thì không dám dòm đàn ông con trai khác không dám nghe lời nói ngọt ngào – đang 5 dòng 7 nốt nhảy qua hò xự xang xề cống không dễ đâu nhưng học để yêu tiếng Việt yêu tình người mình với nhau – nói dài không bằng làm thiệt nè:
Ngày Đó Chúng Mình Yêu Nhau
Hải Ơi!
(Tháng Tư – Nhớ)
Cuối tháng ba rồi đó Hải. Bao nhiêu năm đã trôi, tau không ngờ và không thể tưởng hơn ba mươi năm đã qua.
Tau nhớ mi! Trong lòng tau bao lần nhớ mi, nhớ nụ cười thật hiền, khuôn mặt trắng, tròn viền mái tóc búp bê. Mi với bài “Nắng Thủy Tinh”, mi với nốt nhạc đầu đời trên phím đàn guitar, dạy cho tau cách đánh.
Hải ơi! Tau có nhiều bạn đến nỗi mi la hoảng tại sao ta có thể có nhiều bạn đến thế. Còn mi chỉ chơi được với ta, Thanh-Loan và vài nhỏ bạn cũ trường Hùng-Vương ngày xưa.
Mùi
Bầy kiến xếp hàng đi ngoằn ngoèo, khoảng cách từ cánh cổng vào nhà không xa lắm, bụi cúc ngai ngái mùi cay. Khung cảnh chung quanh đẹp như huyền thoại, căn nhà nằm ẩn trong khu rừng nhỏ, trước mặt có suối, trên thân cây rêu xanh phủ một bên, bên kia trơ vỏ mốc, hoa dại dưới gốc lay lay ngơ ngác khi gót giầy của kẻ lạ bước kề bên. Bầy kiến bình thản đi theo đoàn bận rộn tíu tít, có lẽ trời chuyển mưa.
Ngập ngừng bên cửa, ngại ngùng hay sợ hãi phải lay động không gian chừng như trốn tránh hiện thực, người khách đứng thừ người đầu hơi cúi xuống nhìn mũi giày phủ đầy bụi đỏ, những hạt bụi lá mục.
– Ông tìm ai!
Người đàn ông quay mặt lại, giọng nói nhẹ nhàng thánh thót, phá vỡ lớp pha lê đông cứng chung quanh trước đó.
– Mùi, em đấy ư?
Run run ông hỏi, người phụ nữ mở tròn đôi mắt, đôi mắt không còn mùa lóe lửa, ánh lửa của niềm bí ẩn riêng tư vừa bị nổ tung.
Mùi là ai? Tên họ hay chỉ là tiếng vang trong tiềm thức, trong quá khứ ngộp ngụa đau đớn giẫy giụa giữa lằn ranh sống – chết, giữa thiện – ác, giữa phải – trái, giữa người và ta, cái ta hiện diện ngay tự thuở lọt lòng.
Khương, tên của người đàn ông, tiến đến một bước, Mùi lui một bước, bước chân tiến – bước chân lùi của một bắt đầu trong quá khứ, trong một đêm tịch lặng. Bước chân lui đến góc tường, bước chân tiến dừng lại, vòng ôm siết chặt, đôi môi khóa, đóa trà mi vừa độ bị lộ lối vào ra.
Mùi sững lại lưng tựa vào gốc thông, không còn lối để bước lùi thêm nữa, thì ngừng, thì nhìn thẳng vào mặt người đối diện, ba mươi năm trốn chạy, lại thấy nhau.
Thìn Tuất Sửu Mùi – tứ hành xung họp lại trong một gia đình. Ngày còn sinh thời ông cụ hay ta thán: “Gia đình người ta tam hợp ngồi duỗi mà ăn, gia đình này xung kỵ chẳng đâu vào với đâu!” Bà cụ hiền lành: “Ý trời thế nào mình thuận theo nhẽ ấy, tích đức sợ gì xung kỵ hão huyền!”
Xung kỵ Thìn với Tuất là hai chị em yêu cùng một người, rồi đau đớn chị chẳng nhường em, em không nhịn chị, người ta bỏ đi, cô Thìn cô Tuất còn mãi lẻ loi, đến xế đời hai chị em ở chung nhà, mặt nhìn mặt lòng chẳng cùng lòng, dấm dẳng cay đắng nhiếc móc vào ra! Giá như mà . . .
Sửu với Mùi, chẳng ai tranh thắng thua, chẳng ai màng ganh ghét, thế mà sợi dây oan nghiệt thít vào xương thịt, máu chẳng đổ chỉ chạy vòng quanh hai quả tim biết nhẽ đời, thu xếp cho nhẹ lòng nhau bằng cách không liên lạc, không nói không hỏi, có gặp chỉ khẽ khàng chào rồi lảng đi nơi khác. Nếu không trong gia đình dòng tộc, nếu chẳng có dáng dấp hình hài giống nhau Sửu và Mùi chỉ là kẻ lạ, dù trước khi có Khương hai chị em khắng khít chẳng rời.
Đổ tội cho Trời già không có mắt, kết oan cho bà Nguyệt ông Tơ làm chi, những con người có tim có óc, có yêu có ghét có giận có hờn, đã tạo thòng lọng chui vào, rồi đau rồi tủi, rồi oán rồi trách, để khổ cho nhau.
– Ông tìm tôi làm gì?
– Mùi vẫn còn giận anh?
– Giận là còn vương vấn, tôi thì không.
KHÔNG thật không? Đã hơn ngàn đêm ngậm nhấm.
Vọng trong đêm
tiếng thở dài nhân duyên lầm lỡ
Hạnh phúc buồn
quạnh hiu khuya trăn trở giấc mê
Sợi tóc xưa
ngậm ngùi vương trên vai người mùa cũ
Bước tình xa
trầm hương phai nhòa nhạt dấu chân về
Ngọn nến thắp
có đủ soi trời thinh lặng?
Rượu tràn ly
có mong khỏa lấp sông sầu?
Tình phụ tình
Người mãi vẫn phụ lòng nhau
Này vực sâu
Đêm
Tôi
Áo xưa nhàu *
Cứ tưởng “tiền dâm hậu thú” mọi sự sẽ hanh thông để trăm năm “sắc cầm hòa hợp”, ngờ đâu Sửu ghìm cương con tạo, cướp sợi tơ hồng, ngày lên tàu vượt biên, Mùi bị bỏ lại trên bãi vắng giờ khởi hành, em chị lạc dấu nhau. Trớ trêu thay, Khương cùng chung chuyến, chuyện âm dương trại tị nạn khó ai lường, gộp chung mái nhà để được định cư, người tình thành anh rể! Khúc phim quay nhanh trong trí óc như bài điếu văn an táng mối tình đầu.
Nhìn đôi mũi giày đàn ông vướng bụi đỏ, mùi mưa ngày cũ, mùi mưa ẩm bây giờ, đôi tay muốn vươn ra ôm lấy, lại thôi!
khi ta nằm trên thảm cỏ khô mùa đông
yêu & kêu gào ngọn lửa mặt trời hồng tháng hạ
những vì sao tuyết rơi
nhắm mắt / không nhìn nhau
lạnh
mảnh trăng non oằn cong vành môi rạn nứt
hơi thở trầm / hư hao
mầm của đất hoang trỗi dưới sống lưng cô tịch
nhọn / bén ngót / lùa đường tay thạch nhũ
phiến đá hoa cương / vai / xây cầu phù lệ
tóc chảy dòng thương ca / xa / thiên cổ chợt về
khi ta nằm trên ngọn cỏ khô mùa đông
yêu! và không chờ đợi *
Ngày gặp lại, sân bay đón nhau, chẳng nhìn! Khương lừng chừng muốn nói điều gì lại thôi, bảo lãnh cho cả gia đình sang Mỹ còn gì quý hóa hơn. Ông bà cụ vui vẻ thấy cả nhà đoàn tụ, mất có mấy chỉ vàng ngày cho Sửu vượt biển, thêm chút ít lót tay công an phường quận, để cả nhà lên máy bay cho nhanh, tất cả như giấc chiêm bao chập chờn thành thật.
Thìn biến thành Thera hoang dã – Tuất trở nên Thora cơn bão của trời. Nghịch ngạo phải dính líu với nhau, mối tình đầu của cả hai đã thành tro thành bụi tự bao giờ, thế mà họ vẫn hí hoáy vẽ vời, vẫn giữ chữ chung – chữ trinh cho kiếp khác có thể thấy lại nhau! Cả hai hay chỉ một!
Sửu biến thành Suha, tên của vì sao Ả Rập – người con gái độc nhất trong nhà có chồng, có hình đám cưới, dù ngày cưới chẳng có mẹ chẳng có cha, chẳng có em, chẳng có chị, vì lúc ấy gia đình còn luẩn quẩn trong căn nhà có giàn hoa giấy làm cổng, có bộ tràng kỷ làm chứng gia đình “danh gia vọng tộc”, chiều nghe tiếng chuông chùa đổ, sáng nghe tiếng chuông nhà thờ ngân, vào ra đi đứng nhẹ nhàng, giấu kín nỗi buồn thanh xuân thầm kín.
Mùi biến thành Munael tia sáng của trăng, khi trồi khi sụt. Ngày nhận hình cưới của chị, chẳng có sông, không thấy biển mà sóng cuồn cuộn trong lòng, đôi môi của chú rể là của Mùi, đôi mắt của chú rể cũng của Mùi, bờ vai rộng, ngón tay thon, nỗi rạo rực yêu thương không loãng đi chỉ nồng như rượu, rượu được nén kỹ, được chôn được ủ, con men tình ngày một sinh sôi, cơn ghen tình ngày một hừng hực. Mùi không còn nghĩ đến vượt biển nữa, sau lần cả nhóm bị bỏ lại, lếch thếch tìm đường về Sài-gòn từ Rạch Giá, may mà không bị bắt.
Sang Mỹ, người đầu tiên rời khỏi căn chung cư là Mùi, vì không thể chấp nhận mỗi ngày mỗi gặp mặt, khi Khương ghé gởi con cho bà ngoại và các dì. Đi không trở lại, đi để giết nỗi cô độc đêm, đi để thành Munael De Leon, để khởi loạn, để có con để xóa để bôi những sắc màu u tối quá khứ. Cha Mẹ trăm tuổi trở về chịu tang vội vã, tất tưởi rồi đi, nhất định cắt cầu, nhất định không dùng dằng, dù có nhiều lần Khương tìm dịp mở lời, Mùi đã gạt ngang rồi lẩn tránh.
Đời cứ trôi, những nhớ nhung nhập nhòa trong bóng đêm, đôi mắt xanh thành đôi mắt đen, bờ lưng dầy chắc nịch, nhớ tấm lưng gầy gò lần đầu, ngây ngô vượt ranh giới để trở thành thiếu phụ. Chẳng khó gì để ngoại tình tư tưởng, người phụ nữ Á Đông khép kín, nhẹ bước vào ra như con búp bê bằng sứ, chăm sóc chồng cho đến lúc chồng chẳng còn hiện diện trên thế gian, hầu hạ con cho đến lúc chúng chẳng còn cần mẹ, ngôi nhà xinh xắn nhỏ nhắn giữa cánh rừng là món quà Joe De Leon tặng vợ, kỷ niệm hai mươi lăm năm thành hôn, cũng là thành hôn, chưa đến nửa giờ đồng hồ trong tòa án thành phố, có ông chánh án râu quai nón, có một người làm chứng, cùng ký vào sổ bộ, để có tờ giấy hôn thú là xong, chẳng gia đình hai bên, chẳng hình chẳng ảnh. Ngôi nhà để nghỉ ngơi sau những ngày đi làm mệt mỏi, trở thành am thất cho Mùi sau khi Joe bị tai nạn mất đi, nàng về ở hẳn xa lánh mọi người.
– Mùi không mời anh vào nhà ư?
– Vào làm gì nữa, anh về đi!
– Sửu đã mất hơn năm rồi, Mùi không biết tin ư?
– Mất thì sao, còn thì sao!
– Anh xin lỗi!
– Lỗi gì?
– Lỗi hẹn với em. Anh không thể nào làm khác đi được, chuyến tàu gặp sự dữ, Sửu gặp sự dữ, chỉ một anh là nơi Sửu tựa nương, em không cho anh điều kiện để nói cho em biết, đến bây giờ . . .
Khương nói không thở, Mùi nghe không thở, ngực trĩu nặng, mắt hoa đất trời chao đảo! Chị Sửu ơi nỗi đau đớn dày vò ai đau hơn ai?
Trời bắt đầu lắc rắc hạt mưa, Khương vẫn đứng trước Mùi, nàng đang ôm mặt nức nở khóc!
Sáu mươi năm cuộc đời có đủ để hiểu hết lẽ được mất – có đủ để thấy hết nỗi đớn đau, có thật rằng tứ hành xung khắc, hay tại con người không chịu mở lòng ra. Yêu và Chấp./.
* Thơ: Phù Dung
Ấu Tím 2014

