Tiễn Táo

Táo à Táo!
Ngày xưa Táo dính lọ nghẹ
Ngày nay Táo có phấn có son
Có phi thuyền có luôn cả wifi
Nên! Táo à Táo

Trên bếp điện từ có nồi chè xôi nước
Trong nồi áp suất có hấp ba cái bánh bao
Táo liệu lên trên ấy
báo cho Ngọc Hoàng Thượng Đế
biết rằng nhà này nó loạn lắm rồi
Không có thèo lèo cứt chuột
Không có áo giấy mũ chuồn
Không có luôn cá chép biết bay
Nói chung là cái gì cũng không có!

Mà nó có nỗi nhớ khi vò viên xôi nước
Người ta biểu lấy bột nhào nắn cho trôi
Nó rị mọ ngâm nếp nấu xôi rồi giã rồi nhồi
Kéo dài thời gian nhung nhớ!
Đọc tiếp “Tiễn Táo”

Ô Mai

Không có nghĩa là người tên Mai có nước da bánh mật hay đen giòn đâu đấy – anh chàng Trò Tê cho bài viết bằng tiếng Trung Hoa về món ăn vặt Mơ Mai làm thành màu đen thui ngẫm ra đúng thật, hoa mai hoa mận kết thành trái mai trái mơ, chúng nó cùng gia phả thì phải, hoa giống nhau trái cũng chua chua giống nhau đứa thì da trơn láng gọi là trái mận, đứa nào da có lông tơ thì gọi là mơ!
Xuân đến hoa mơ hoa mận nở – gái Xuân giũ lụa trên sông Vân (Nguyễn Bính)
Cứ mơ mận thế thôi chẳng biết là người ta lấy trái làm món ăn mình mê tít một thời, con gái đứa nào chả thích ô mai. Đọc tiếp “Ô Mai”

Hàn Vi và Bạn Hữu


Kevin Le tác giả của quyển sách The Outcast Amerasian được báo chí nhắc đến đã lâu, vì không có nhiều tác giả Việt Nam viết sách bằng tiếng bản xứ trên đất Mỹ – tôi biết đến tên Kevin Le lâu rồi và chẳng mảy may để ý, cho đến khi biết ra tác giả đã sống cùng thời lận đận với tôi, là bạn rất thân thiết với gia đình tôi.
Thuở ấy chúng tôi một nhóm sáu đứa, dĩ nhiên Kevin cùng trong nhóm, đạp xe khắp thành phố Sài Gòn, vào từng hang cùng ngõ hẻm để đến gia đình của một người bạn, người bạn này di cư hầu như mỗi tháng, vì bố là ngụy quân đã bị bắt đi tù cải tạo, nhà ở trong trại gia binh đã bị chiếm bởi cộng sản, may mà có người nhà làm việc trong Nha Điền Địa (bị đổi thành sở nhà đất sau này) biết có những ngôi nhà đã được nhà nước quản lý để làm quà tặng cho những cán bộ có công với họ, những căn nhà trống huơ hoắc vì chủ đã bỏ đi vượt biên, trong thời gian chờ đợi chủ mới, gia đình người bạn này được ở tạm. Những nơi tạm trú này ít bị công an để ý, lúc ấy chuyện đi ở, chuyện kiếm sống từng ngày là chủ đề chúng tôi bàn tính nhiều nhất. Khoảng thời gian lận đận ấy nhìn lại quá “kinh hãi!” Đọc tiếp “Hàn Vi và Bạn Hữu”

Ngẫm

“. . . mỗi khúc quanh trên đường,
mang về ý tưởng mới
mỗi buổi rạng vầng đông
cảm xúc phả mùi hương. –
NTHH dịch của tác giả Vô Danh
Nguyễn Thị Hải Hà Tháng Giêng năm 2024”

Không được ghi cảm nghĩ sau những bài viết tuyệt vời của chị, em phải mang nó về nhà thế này, chị ơi em nhớ chị có hỏi em “đi du lịch để làm gì?” dạo nào ấy, em không thể ghi tách bạch từng chi tiết như chị viết, ngày còn ở Việt Nam trước 1975 em chưa được đi qua lằn ranh vĩ tuyến 17, miền Đông thì B’Lao – Đà Lạt, xoãi xuống chút đến Nha Trang là hết, còn trẻ thì hình ảnh mờ mờ là thông là cát, những tháp Chàm có thấy cũng chỉ ngắm nghía từ xa vì vào được đến đấy phải là người dân địa phương và nhất là hoang phế lắm, câu nói: “Mấy ổng ở trong trỏng!” không phải nói đến điều gì thần bí mà là nhắc đến phía bên kia, cũng cùng màu da cũng cùng dòng máu Việt!
Sau 1975, cũng có đi thăm, mà là đi buôn tìm nguồn sống, dạ rối bời bời nhìn cảnh sống miền Trung “chó ăn đá gà ăn muối”, đường đi loang lổ dấu tích chiến tranh! Trở về từ quê hương thứ hai năm 2013 nhìn ngắm lại ngỡ ngàng như chị tả.

Miền Tây sông nước trước hay sau 1975 em cũng từng ghé đến, cũng thơ cũng nhạc, cũng mùi đất cũng món ăn, trái dừa nước dừa lửa bánh xèo tôm nhảy tự vó lấy, cá đồng trên ruộng vừa gặt xong nước ngọt trong lành lội xuống cắt hẹ nước mang về ăn mắm chưng thơm ngạt mũi!
Rồi cũng thử tìm lại mà không còn nữa, bây giờ ngồi đọc chị viết em biết một điều: Tìm về kỷ niệm không dễ chút nào, khi mình đi tìm là nó đã mất có phải?
Em cám ơn chị cho em món ăn tinh thần buổi sáng trong lành!

Vỡ Tim

Có nhiều điều không ai giải thích được, nhưng yêu nhau và vỡ tim theo nhau thì giải thích được, tình đầu cũng là tình cuối thuở son trẻ đến khi già lão!

Tôi có những người bạn như thế, gương của họ khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa yêu say đắm hơn nữa cuộc đời này. Anh chị là đàn anh của chồng tôi, người đã huấn luyện dìu dắt “đàn em” trên con đường binh nghiệp, anh khóa 23 trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt sống với nhau vài năm trong quân trường hẳn tình thân khó dứt, nhắc đến tên ai cũng biết ai. Đọc tiếp “Vỡ Tim”

Lễ

Năm nay dự định đi chơi rồi lại bệnh, nhưng lại vui vì không phải chen chúc với vài triệu người trên xa lộ 101 – 405 hay phi trường LAX – SJC – SNA! Bạn thì sao?

Nhà có ba đứa con thì mỗi đứa ở một quận hạt khác nhau, nếu tính nhà mình là Sài Gòn thì một đứa ở mạn Bắc cỡ Thủ Dầu Một, một đứa ở mạn Nam gấp bốn lần đi mũi Cà Mau, một đứa thì gần hơn chút xịch qua hướng Tây xa hơn Trảng Bàng một chút,  va`sau lễ Tạ Ơn trên mảnh vườn sân sau bắt đầu được vỡ đất xây căn nhà be bé xinh xinh!

Có cái này phải chịu mất cái kia, có nhà thì những cây bưởi cây tắc cây mơ và khu vườn “thiền định” phải chấp nhận đi vào quên lãng, theo thời gian mình biết sức mình cần gì, cần con cháu quanh quẩn hơn là cây lúc lỉu trái.
Anh bảo bưởi thơm thật mà uống thuốc . . . người ta khuyên không ăn bưởi . . . thôi nghen em! Đọc tiếp “Lễ”

Gọi Em là Đóa Hoa Sầu

Và Ẩn Lan là:

” Đoạn thơ được phổ nhạc vốn nằm trong Bức thứ 16 được tác giả tóm lược nội dung như sau: “Vương Quan hồi tưởng người yêu cũ – nàng Ẩn Lan (con gái Hồ ông), và dự định đi theo Ngô Khôi thăm Thầy học”. Vương Quan ở đây chính là em trai của Vương Thúy Kiều và Thúy Vân. Người yêu của Vương Quan là nàng Ẩn Lan đã xuất hiện lần đầu từ Bức thứ 14, với nội dung: “Ngô Khôi tới dâng Kim Trọng đôi chim Đại Hồi, nhờ vậy Vương Quan đã tìm được tung tích Hồ Ông (Thầy học của Kim, Quan, Kiều) – Dòng dõi Hồ Quý Ly (Việt Nam) lưu lạc bên Tàu, là một học giả chủ trương (“Tư Hòa Hành Hóa”)”. (*) Trước đó, ở Bức thứ 13, một bà cụ già đã tới công đường nơi Kim Trọng làm việc để xin giải oan cho người con trai. Kim Trọng đã tra xét và giải oan cho người này. Anh ta là Ngô Khôi. Ngô Khôi được thả khỏi tù, về quê nhà, sau đó anh mang đến đôi chim Đại Hồi để cảm tạ Kim Trọng. Ngô Khôi kể chuyện quê nhà mình như sau: Đọc tiếp “Gọi Em là Đóa Hoa Sầu”

Tiếng Thời Gian

Bài hát này càng nghe càng thấm nỗi niềm trầm mặc của tiếng chuông đồng hồ tích tắc – nền nhạc cũ xưa trước 1975 không có digital – mời bạn nghe cùng tôi nhé, lớn gần đến đỉnh thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. . . thich gì không vượt qua giới hạn thì cứ làm, chồng có chê có chòng ghẹo chi cũng mặc, bạn có cười cười chuyện mình múa may cũng mặc, đã đến cái khoảng này không làm được theo ý mình thích cứ theo kiểu sợ “họ cười” tùng phụ tùng phu tùng tử đã tiêu mất rồi, bây giờ còn theo những điều ấy là tự mình tùng xẻo mình thì sao!

Cho nên tóm lại là mình thích hát lắm, 8 tuổi đã lên sân khấu vì bà nội mang cháu đi khoe – đám cưới chú cô trong nhà thế nào cũng bắt kê ghế đẩu lên cái bàn cho cô cháu mặc áo đầm thật đẹp đứng lên đó hát bài nào bà nội bảo hát – nghe vỗ tay rầm rầm mà có thích chi đâu, chỉ thích lời bà hứa: “Con hát xong tối bà mở radio cho nghe!” chao ơi! nỗi nhớ của 60 năm về trước hiện về, buổi tối ngủ với bà nội những đêm Hạ oi ả, lý do mùa Hè ở nhà nghịch quá, thế là được giao cho bà Nội để bố mẹ rảnh tay với các em, thế là nghe đủ thứ nhạc, có cả cải lương của cô Bích Thuận Bích Sơn, ngoan nghe lời bà sẽ được đến rạp hát xem cải lương còn chi bằng, thế là con bé . . . mầm non . . . xinh xắn cứ theo bà dẫn đi ăn tiệc giỗ – cưới, bà lại là bà “tiên chỉ” ngày xưa nên được mời suốt thôi, nhưng cũng bị khổ vô cùng về chuyện sáng 5 giờ phải theo bà đi lễ sớm!
Chúa ơi! Ông chánh chương (?) là quỷ dữ trong cung thánh đối với con bé, lý do con nít phải ngồi trên hàng ghế nhất ghế nhì, ngủ gục là nghe tiếng cái roi vụt vào thành ghế giật mình tỉnh giấc . . . nhưng lễ xong lại được ăn bánh trôi xôi vò, được cha xứ cho ăn viền bánh lễ! Ông chánh chương quỷ dữ khi ấy lại thành ông . . . từ hiền lành ra chào hỏi nói chuyện với bà và khen con cháu ngoan (?) Ôi thời gian . . .nên đừng cười khi nghe bà già hát líu lo nhé!

(“Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ” Khổng Tử – Luận Ngữ)

Dạ Tương Sầu

Dạ Tương Sầu hiểu thế nào nhỉ, sông tương đêm buồn hiểu theo chữ Hán Việt hay chữ Nôm là đêm đưa tiễn buồn hiu? Chữ Sầu là buồn lo thì dễ hiểu rồi – Dạ có thể là tiếng thưa lễ phép, có thể là lòng dạ, nhưng chắc chắn ở đây là ban đêm không thể nào sai – Tương đây mới hơi khó để nghĩ ngợi vì có nhiều nghĩa quá – tìm trong sách vở có thể là Sông Tương, nhưng sông Tương này mãi tận bên Tàu chẳng lý nào tác giả Nhật Bằng viết về con sông đó – nên cái nghĩa tiễn đưa là đúng nhất, Đêm Buồn Đưa Tiễn!
Chao ơi, hát thì cứ hát đi sao lại soi mói xem tựa bài hát bảo gì! Muốn đùa với chữ để bị mắng là dại khờ chẳng biết tí gì về Hán về Nôm thì trả lời:
– Dạ, tương sầu là tương không ngon!
– Đêm buồn tương tư!
Đêm Buồn Đưa Tiễn là đúng nhất, vì từng lời hát buồn thiu vẽ ra cảnh ta đưa người sang sông, sông không có sóng mà trong lòng thì sao sao ấy, nhất là người đứng trông theo chiếc thuyền chèo dần đi!
Đoạn đầu:
– Về đây khi sương rơi, nắng Xuân tàn sau mái tranh, liễu buông cành êm đứng, rủ bóng in trên mộ xanh!
Hình ảnh chi mà buồn đến thế, Mộ Xanh này là thật hay chỉ tượng hình cho cuộc tình đã chết? Ngày xưa khi còn trẻ người non dạ, nghe Mộ là nghĩ ngay đến có người chết, không nghĩ ra chỉ là cách diễn tả bóng bẩy về điều gì đó đã mất muốn chôn vùi nó đi – trong bài hát này là thế!
Chàng lãng tử về lại làng xưa chiều cuối Xuân, nơi chôn vùi mối tình với người thôn nữ bước chân ngang qua thuở nào còn quay lại gởi gấm nụ cười ấm áp. Đọc tiếp “Dạ Tương Sầu”

Nguyệt Cầm

Hát cho các bạn nghe và được ghi âm bằng Iphone, tập làm được sóng nhạc theo âm tiết mà lòng vui như thuở bé được Mẹ may cho áo mới!
Mỗi lần hát Nguyệt Cầm là một lần trở về thuở con gái, học đàn nguyệt, học đệm guitar để tha hồ tự mình hát cho mình nghe – Khoảng không gian rất êm ả, nhìn ra bầu trời xanh ngát có mây trắng bay, gió thoảng những bông hoa dầu xoay tròn như bướm, và Nguyệt ơi!
Những cô Trăng đẹp dậy thì yêu say đắm vội rớt xuống đời lênh đênh huyễn hoặc – vội vã sang sông cho có kẻ ngóng theo! Tình dang dở ngỡ ngàng theo vận số, người ta hay mang vận số vào những cuộc tình không trọn vẹn trả nhẫn trả lời thề kết nối tơ duyên.
Nguyệt ơi ánh liềm sắc lẻm cứa nát tình em, từng mảnh từng mảnh trầm tử nghĩa sầu, vỡ tan cuộc trăm năm cắt đứt lời nguyền: “loài người không được phân ly!”
Ngại gì trăng ơi, ngại gì lời nguyền chắc gì cứu rỗi loài người, hay chính lời nguyền là ngục thất trăng ơi!
Trăng lại tròn vành vạnh kiêu hãnh, có làm nát lòng ai – Ôi đàn trăng cũ phím cung so lại hài hòa, cất tiếng ngân nga cuộc tình cuối viên mãn ngọt ngào.
Lý Bạch say đêm trăng ôm nét đẹp vĩnh cửu về miền hư ảo chỉ người yêu nhau hiểu được, mỗi giọt rơi tàn không là lệ mà là biển pha lê hạnh phúc –
Nguyệt ơi! Giữ mùa Trăng vĩnh cửu với lòng mình nếm khúc Nguyệt Cầm.