Kỷ Niệm

Kỷ Niệm được nhạc sĩ Phạm Duy sáng tác năm 1966 – Bố tôi khi ấy đang là đại úy trong trại nhập ngũ Nguyễn Tri Phương, tôi vẫn còn nghịch ngợm cùng các con của các bác sống trong trại – tôi nhớ có bốn gia đình Bác Tiệp ở ngoài bìa cùng – đến gia đình tôi – Bác Tư – và Bác . . . tôi quên mất tên vì nhà ấy không có con nít để chơi đùa cùng chúng tôi! Gia đình bác Tiệp và Bác Tư đông con nên vui không sao kể ra hết – Bác Tiệp người Bắc lấy vợ miền Nam – Bác Tư người miền Nam bác gái làm đủ loại bánh mứt, tôi hay sang bếp của bác học đủ thứ, mùa Tết ngồi ì gọt vỏ gừng cùng các chị!
Thuở nghịch ngợm ấy có cây bã đậu, có cây me tây (điệp tây) và khu trại gia binh có rất nhiều trò vui cùng đám trẻ bên ấy, các chú làm việc trong trại có chú là đầu bếp, có chú là nhân viên văn phòng, mỗi khi có chiếu phim cho các tân binh giải trí tôi luôn rủ cả đám bạn bên ấy ra đằng sau tấm vải bố trắng to giăng giữa sân đá banh để xem – tôi nhớ phim đen trắng có Vũ Huân Vũ Huyến, có bài hát Cây Đàn Bỏ Quên – Tình Hoài Hương, trăng sao trên trời và gió thoảng vi vu tôi thường ít khi xem hết chương trình đã lăn quay ra cỏ ngủ ngon lành, Bố tôi phải ẵm về nhà. Đọc tiếp “Kỷ Niệm”

Ngày Xưa Hoàng Thị

Bài thơ của Phạm Thiên Thư được Phạm Duy thổi hồn nhạc vào bằng những nốt nhạc luyến láy tài tình, hoài niệm buồn vui, cây cũng thành người làm chứng hoa cũng thành nhân vật liêu trai thuở nắm được tay nhau là đủ để “thương hoài ngàn năm” chuyện cưới hỏi cau trầu sẽ phải nghĩ đến!

Hoàng Thị Ngọ cái tên được vào tình sử thuở học trò, được nhắc một cách âu yếm: Ngọ của tôi! . . . cho dù nhân vật có tên khác . . . thập niên 70 thanh niên thiếu nữ chuyền tay nhau bài nhạc, chép bài thơ vào vở, văn nghệ sinh viên học sinh thế nào trong chương trình cũng có sự hiện diện của nó . . . Ma lực hay sinh lực của tuổi dậy thì khiến bài hát bài thơ không nhạt nhòa trong ký ức dù nhà thơ và nhạc sĩ đã thành người thiên cổ, bao nhiêu người cùng tâm trạng “theo Ngọ về cũng đã ra đi, người còn hát được bài nhạc ngày một ít, và hy vọng những dấu chân xưa hồn cây cỏ cũ vẫn cảm được niềm hạnh phúc một thuở đón đưa dù . . . trời ngày càng xa . . . đất ngày càng gần – vẫn yêu một thuở tóc dài bay!

https://youtu.be/Pn2he2FKnkU?si=jVFAFk5fOK2yNXvg

Lãng

Ăn là niềm vui – làm là hạnh phúc- Làm biếng là tha hồ tốn năng lực vì phải nghĩ suy tính toán – tóm lại: làm ăn đem lại nhiều lợi ích cho nhân loại đang ngày một già khú hết còn giòn ngọt – Già chát nhăn nhúm không rụng là sao chứ!
“Chết rồi em!”
“Ai chết ?”
“Thượng nghị sĩ …..”
Ủa vậy nãy giờ mình lảm nhảm trong bếp có người nghe – lâu nay tưởng lãng tai!

Kho Kỷ Niệm

Hôm qua mở thùng kỷ niệm chất chứa bao nhiêu hình ảnh thư từ ra lục lọi mới hay mình có nhiều quá, đời sống của mình nhiều màu sắc quá, ngắm chính mình lúc này lúc khác và hiểu ra tại sao mình có thể sống vui đến vậy, còn hơn quyển truyện được viết bằng ngôn ngữ khác nhau có cùng một ý chính: Sống là hạnh phúc khi còn hơi thở, còn được thương yêu và yêu thương! Ngay cả khi gặp sự bất như ý ngay cả lúc tưởng chừng như trời sụp xuống và đất thì trồi lên – cả một khoảng tối choáng váng dầy đặc không có lối ra! Đọc tiếp “Kho Kỷ Niệm”

Ni Ái Wo Chan Bei – Yêu Anh Vạn Lần

Hôm nay . . .hát nhạc dân tộc nghen – nói trước là . . .nghe lơ lớ không giống Đặng Lệ Quân nhưng vì không ai cấm được bà già ham thích đủ thứ – ngồi nhớ thời tung tăng cùng các cô học trò dễ yêu đi ăn uống trong Chợ Lớn có người yêu nói tiếng Trung Hoa nhiều hơn tiếng Việt! Thời lam lũ buôn bán giao thiệp với các ông chủ “pụng pự” khi ấy nói tiếng phổ thông líu lo, bạn hàng thích lắm, rồi đi làm cho ông chủ A Tỉ nữa công nhân tuyền là người Việt gốc Hoa – Mùa Thu Lá Bay ca sĩ Kim Anh hát mình hát nhuyễn nhừ, nhưng bài này thì ít người biết, mình được luyện cùng các cô: Từ A Dìn – Ngọc Anh – đếm Kim Bình – đến . . . . sao mình quên hết các cô thế này nhỉ, rồi cháu của tiệm bánh dậy mình làm bánh trung thu, rồi nhỏ làm bánh bông lan hấp – rồi . . . hình ảnh còn giữ đây không biết tìm các cô nơi nào nữa – lần về Việt Nam 2007 – 2013 vào Chợ Lớn tìm các em không sao nhận ra đường đi nữa – những cô học trò thân thiết chia nhau bao tiếng cười – ngay cả nước mắt khi các cô đi vượt biển không được trở về – đi bán chính thức – lấy chồng để được thoát . . . Nhớ ơi là nhớ thế này . . . cầu mong các em hạnh phúc!

Thu Hoài Cảm

Bài thơ của Đinh Hùng ca ngợi mùa Thu luôn “được” ngâm nga khi tiết thời vào Thu – nắng Thu quá dịu dàng lá lại múa may quay cuồng trong gió nừa chứ không làm thơ uổng lắm, nên . . . cho dù các ông thơ cho phép mình thả hồn nhiều hơn phụ nữ đi chăng nữa – chúng tôi phụ nữ yêu thiên nhiên yêu nhịp điệu yêu những nét chấm phá đẹp đẽ chung quanh cũng có quyền thả hồn mình vào nó chứ!
Khoe chàng xem và nghe sau khi bài hát và video hoàn thành khi chàng ngồi bên cạnh, không biết có nghe thật hay không mà khen “Bà hát còn hay lắm . . . !” phải chặn lại ngay bằng câu: “Cho riêng anh và cho toàn thế giới nhé!” thế là chàng . . . đành “Ừ!”
Chắc chắn ông ấy không xem vì nếu xem sẽ thấy vợ khoe cả hình “chính chủ” cách đây gần 20 năm, nếu thấy thế nào cũng hậm hực: “Lại . . . khiến thế giới chuyển động!” và “chính chủ” sẽ trả lời ngay: “Tướng công đừng lo bão tố thiếp có vận công trù ếm khắp nơi rồi!”
Câu chuyện sẽ chuyển sang đề tài: Bà đừng mê phim Tàu quá mà lậm chúng nó!
Chuyện tình yêu thời son sắc nay chuyển sang chuyện mỗi ngày lẩm cẩm ở huyện nhà này – bút hiệu hồi 18 tuổi chắc phải thay đổi mà chớ – chẳng lẽ 81 vẫn là Ấu Tím – may là chị Huệ Gió O đã dùng nó cho căn bệnh Autism – Mình đến tuổi ấy cũng sẽ . . . còn ấu tím cho xem vì rất thông minh rất hay bất thường rất hay không cần người chung quanh nghĩ gì luôn lá la la!

Chị Tôi – Hồ Dzếnh

Những bài thơ dẫn bạn đi đến đâu?
Bài thơ này dẫn tôi về những ngày đầu năm êm ả, hương thơm từ trầm, tiếng khánh tiếng mõ ngân vang, người thiếu nữ e ấp xin quẻ âm dương, ngồi khép nép nghe lời giảng của ông – của thầy ngoài cổng chùa hay đình được truyền miệng: “rất linh”!
Ai không mơ không ước một đời sống hạnh phúc – ai không vui khi nghe câu:
Đắc chồng năm nay – đời vui đông con . . .
Người em theo chị ngắm đôi má đỏ au thẹn thùa của chị và . . .
Mỗi mùa Xuân qua chị héo dần đi, lời tiên đoán thuở xưa không linh ứng – chị xế chiều vẫn còn mơ giấc mơ không thành sự thật! Đọc tiếp “Chị Tôi – Hồ Dzếnh”

Gội Cả Mưa Ngâu

Bất chợt nghe bài hát rất lạ, câu đầu:
Chị tôi gội tóc bên thềm, có giàn thiên lý đưa hương!
đã khiến tôi ngồi thẫn người nghe cho đến hết bài và nghe đi nghe lại mãi, đến nỗi hát theo đến nỗi liên lạc với Trăng Rừng xin cho phép được hát, muốn hát với nhạc nền cho dù giọng hát Kim Thư đã quá hoàn hảo mang từng nỗi niềm của người “Chị” trong bài hát truyền đến tôi, người chị cả đầu đàn trong gia đình có năm cô con gái!

Tôi không có mối tình mang theo khi tóc phai màu, nhưng tôi có gội tóc bên thềm dưới giàn thiên lý nghiêng che, thời con gái cũng mơ cũng mộng, cũng một thời đầy màu sắc của nắng trên tóc mượt, cũng vài lần gió hôn tóc ve vuốt bờ vai và dĩ nhiên cũng bao bài thơ được ưu ái tặng cho mái tóc thuở xuân thì, dĩ nhiên chìm vào lãng quên ngày mái tóc có người làm chủ, có người chăm sóc ân cần, cho dù tóc búi ngược chạy đôn đáo đúng kiểu:

Thân cò lặn lội bờ ao – cho dù không có năm con nhưng cũng biết đá biết vàng một thời gian dài cho đến khi giật mình thấy tóc dài không còn óng mượt, rối bời rụng như lá tàn Thu – và khi người yêu mái tóc dài ấy cũng “cho phép” cắt đi giữ sức khỏe hơn là nuôi tóc! Đọc tiếp “Gội Cả Mưa Ngâu”

Tháng 7 – 2023

Đã sang tháng 9 lại viết về tháng 7, đi giật lùi với thời gian cho vui thế thôi, thật sự dòng trôi luôn chảy, nó thích đi đâu nó đi cơ mà, giống như con người thích đi du lịch khi có tiền có thì giờ – ngắm bạn hữu lang thang thế giới ngắm nhà thờ bên xứ Tây Ban Nha, rồi đến những đảo nhỏ xinh xinh bên Ý,  lòng mình nhẹ nhõm như mặt nước bị làm nơi cho thiên hạ ném tiền cắc vào cầu xin may mắn trong những hồ chứa nước đỏm đáng, ở giữa có bức tượng đồ sộ nam thanh nữ tú kín kín hở hở, hay chỉ là cái đầu sư tử có nước phun ra từ miệng nó, từ đâu có những water fountain này không biết, ai là người nghĩ ra cách thu tiền cắc này nhi? Đọc tiếp “Tháng 7 – 2023”