Sáng mở máy vi tính thấy Google có logo thức ăn nhảy múa thế này – để ý sẽ thấy toàn là rau củ quả, có bánh có bơ nhưng không có gà tây!
Đời sống thay đổi sau gần hai năm đối diện với đại dịch toàn cầu đến nay vẫn chưa kết thúc cho dù có thuốc có thang có tin đồn thật giả có cả những người đã về nhà Chúa đã sang miền cực lạc tây phương rất âm thầm rất đau đớn và có cả những người chịu đựng “hậu chấn” của nó, không ít đâu toàn thế giới cơ đấy! Từ những cháu bé vừa được sinh ra đến quý ông bà đang được con cái gởi trong các viện dưỡng lão!
Hôm nay là ngày lễ Tạ Ơn, đọc lại những bài đã viết, xem lại những hình ảnh đã chụp lại những tháng năm chưa mắc dịch, là những xôn xao hò hẹn: Con sẽ về – Mẹ sẽ đến – Chúng mình sẽ gặp nhau v.v Ai nấu gì – ai mang chi tràn đầy một bàn dư giả tràn ra ngoài cửa ngõ, ừ sống ở đất nước giàu có nó thế đấy, người nghèo thì xếp hàng nhận túi to túi nhỏ, nhừng nơi nấu ăn cho người cùng khó cũng đầy đủ thức ăn mùa lễ Tạ Ơn: Gà Tây nướng – khoai tây tán có nước sốt gà rưới lên – nước sốt trái việt quất cranberry bánh bí đỏ, rau củ nướng, đậu ve hầm, nước táo có hương vị quế đếm đủ khoảng 10 thứ linh tinh trên bàn ăn từ người giàu có đến kẻ nghèo hèn!
Năm trước không và không năm nay không và có, thế đấy đối nhau chan chát thế đấy, thà không hết đi cho yên, năm nay máy bay tàu thủy xe hơi xe lửa bắt đầu lu bu lắm, tin tức tràn sân ga tràn xa lộ, và dân chúng toàn thế giới cho dù thế nào cũng phải gặp nhau thăm nhau tạ ơn nhau, ít thôi trong gia đình thôi cũng đã đủ xôn xao ngày lễ!
Tôi đang nhin qua cửa sổ không một chiếc xe qua lại, họ đang nằm yên trên giường hưởng ngày nghỉ lễ nếu không đi xa hơn 50 dặm như dự đoán của hãng bảo hiểm AAA .
Tôi muốn Tạ Ơn khung gian chung quanh tôi đang có những máy lọc không khí giữ nhiệt độ vừa đủ – Tạ Ơn cơ thể của tôi đã hoạt động tốt cho đến hôm nay đang chịu đựng “hậu chấn” chưa biết khi nào nó tự dưng biến mất như điều các bác sĩ nói cho tôi nghe!
Tôi phải Tạ Ơn nhừng tiện nghi tôi đang được hưởng, những liên kết tôi có thể dùng mà cách đây mấy mươi năm chưa thế nào tưởng tượng ra được.
Tạ Ơn nhừng người chịu gánh vác trách nhiệm khó khăn lúc này, khó khăn như một nùi len rối phải gỡ ra quấn lại, ừ tôi vừa gỡ len đan áo vừa nghĩ đến chính quyền các nước trên thế giới một thời lung linh ngạo nghễ Mỹ – Nhật – Úc – Áo – Nga – Đức – Canada – Pháp – Na Uy – Hòa Lan – Trung Quốc – Đại Hàn – Ấn Độ – – – – – – – – – – và Việt Nam minh châu trời Đông của tôi nữa, trước đại dịch quốc gia nào cũng hạnh phúc giàu có tương đối chẳng lo lắng chi, nay thì . . . Thôi nhớ chi viết nấy đã nói trước rồi Rất Vụn kia mà!
Cậu em rể đã viết lễ Tạ Ơn năm nay không Tạ Ơn vợ nữa, Tạ Ơn chính mình bằng một tô phở, theo gót cậu ấy Tôi Tạ Ơn Tôi bằng ly cà phê buổi sáng người yêu của tôi pha ngọt ngào vừa đủ, không có tôi anh ấy pha cho ai uống chứ, phải nhắc chàng Tạ Ơn mình mới phải cơ đấy!
Tạ Ơn các bạn đã chịu đựng những vụn vặt của tôi bao lâu nay nhé – giữ ấm không ra đường nhiều sẽ tránh nhiều tai ương bất trắc – lời khuyên từ người không còn trẻ là thế đấy!