
Tháng 4 – 22 – 2022 vẫn còn tháng Tư, vẫn còn chiến tranh ở một nơi xa nước Mỹ nơi tôi đang sống – hình ảnh tin tức bây giờ nhanh và loạn hơn cách đây 47 năm, tôi lại so sánh 1975-2022! Tại sao lại không nhỉ, hành trang của con người trước khi về dưới chân Chúa về nước Phật là những góp nhặt sỏi đá lá hoa trên đường đời – khi nóng khi lạnh – khi hạnh phúc lúc gian nan! Các đấng trên trời thương nhân loại luôn ngụp lặn trong bể khổ có thể các Ngài muốn thử xem con dân đối phó thế nào trước khi rước chúng về thiên quốc, nên ký ức đau đớn được xóa dần, những kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng được lưu giữ!
Tôi tin sau khi sống hết kiếp người này nhân loại sẽ lên thẳng Thiên Đường không cần phải qua bất kỳ một cánh cổng nào có hải quan biên phòng xét hỏi visa hay passport gì nữa cả – Bạn tin tôi đi vì ngay cõi này tôi cũng đã thấy bóng thiên đường khi con người yêu thương tìm đến nhau. Tôi đang mơ màng kể chuyện . . . hoang tưởng nhưng thật sự tôi tin thế!
Hôm qua tôi đi đám ma cô bạn cùng trường nhưng dưới tôi vài lớp, cô trẻ hơn tôi đã về Thiên Quốc – không cần biết cô vui hay buồn tôi thấy cô bay thẳng lên Trời về cùng Chúa, thật sự giũ bỏ muộn phiền, chẳng cần thắc mắc đám tiễn đưa của mình ra sao có bao nhiêu giọt nước mắt tiếc thương có bao nhiêu khăn trắng trong đoàn người đưa tiễn! Chết là hết không cần vấn vương chi cả nên tiếng vờ của tấm kính con gái của cô tỉ mỉ dán ba tấm hình một của cô ngày còn khỏe mạnh, hai tấm hình tóc trắng với hai con lên đó. Tên nước trời thánh Teresa và tên của loài người để nhận biết cô: Lê Thị Hồng Vân!
Cô chẳng cần tấm kính ấy nừa hình ảnh xinh xắn của cô ai muốn giữ sẽ mãi trong tim, hai con đã lớn chúng có cánh sẽ bay về nhừng hướng chúng thích, chuyện chính là cô không là vật cản trở ngáng đường chúng tiến đến phía trước, cô bệnh hoạn chết đi sống lại đôi lần, anh chị em cũng có đời riêng của họ, cô về nhà Cha trên trời cô đã hoàn tất quá trình “luyện tội” và đã được tha thứ mọi sai sót cô vô tình đã phạm.
Tôi không nhìn mặt cô lần cuối vì áo quan đã đóng, tôi giừ hình ảnh nụ cười phớt trên môi của người thiếu nữ tóc xõa ngang vai và hình ảnh cô ngồi trên chiếc xe đẩy của người bệnh ngày tôi đến thăm sau khi cô được cứu sống vì tai biến mạnh máu não cách đây vài năm, sống là hạnh phúc – chết cũng là hạnh phúc! Tôi bây giờ rất thăng bằng không nghiêng bên sống chẳng nghiêng bên chết sao cũng là sống chỉ là nơi này hay nơi kia thế thôi! Hân hoan sống và sẽ hân hoan chết khi ngày giờ đến, quan trọng chính là lúc này tôi đang còn gõ lóc cóc đang còn nhìn ngắm bầu trời sau cơn mưa thảng thốt tối qua, sáng nay vẫn còn xám xịt, tôi vẫn mong trời xối thêm cơn mưa như chĩnh đổ xuống California chúng tôi rất cần nước lúc này, chưa hết mùa Xuân mà tin tức đã dự báo những cơn cháy rừng kinh khiếp vì thay đổi khí hậu – Ừ cháy như địa ngục vì khô hạn cần gì phải chết mới biết chín tầng sâu thẩm có gì kia chứ! Tôi đã làm thơ đã ghi vần điệu đã viết tựa cho nhừng bài thơ:
Vần Điệu theo nhau
như hình với bóng
Như anh với em
như chúng ta…
Một thuở đã từng
Một thời đã có
Để bây giờ là
Trăm năm không mỏi
Muôn kiếp chẳng mòn.
Tháng Ba sinh nhật tình yêu của chúng ta
Vần Điệu vẫn theo nhau
Như hình với bóng
Như anh với em
Như chúng ta…
Bài thơ mỗi năm em một viết thêm vào
để tình yêu chúng mình kết thành
cung bậc bổng trầm
chia xẻ – thông cảm – hy sinh.