Một góc phố quen ngày xưa em đứng
Nắng hoe vàng đậu mái ngói âm dương
Một con đường quen ngày xưa em bước
Bóng nắng xiên soi bóng em ngã dài
Nắng hoe vàng đậu mái ngói âm dương
Một con đường quen ngày xưa em bước
Bóng nắng xiên soi bóng em ngã dài
Góc phố con đường bỗng dưng biền biệt
Chỉ nắng còn đây dâng nỗi muộn phiền
Góc phố con đường trong mơ nức nở
Khóe nắng còn đây giọt nhớ đổ nghiêng
Thương nhớ chi kìa còn ai góc phố
Tương tư chi kìa mái ngói phong rêu
Viên gạch nhỏ có còn nhung nhớ
Chân em qua rộn tiếng guốc vang rền
Tiếng guốc vọng còn chập chờn cơn ngủ
Gót chân đây đôi guốc mộc nơi nào
Vạt nắng cũ trốn tận cùng tâm khảm
Thản nhiên soi buồn lỗ chỗ thảm hồn .
(tặng NMT)


Bài thơ hay lắm… chúc tác giả vui khỏe…
ThíchThích
Cảm ơn anh khen vần thơ vụng, viết ra được – nỗi nhớ cũng bớt ngậm ngùi
ThíchThích
“Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ / Này cô em tóc demi-garÇon” (PD) / Đôi chân son nhỏ diện guốc Đa Kao / “Chân em qua rộn tiếng guốc vang rền”
LGĐ
ThíchThích
Dạ vâng, tiếng guốc thân quen nay đã mất – bây giờ còn ai mang đôi guốc mộc nừa đâu
ThíchThích