Luyến

Không nhớ thì bảo là quên
mà nhớ thì lại đau đầu là sao?
Hôm nay đã là ngày 23 tháng 4  nửa thế kỷ rồi còn gì – nhớ hồi đó tin thầy bói nói mình sống đến 43 tuổi là dài lắm rồi, ai ngờ sống tới bây giờ luôn nè, mà cũng đúng tại mình không ở lại mà lên máy bay đi thay vì ở lại ngày 23 tháng 4 năm 1975!
Kể ra thì thành kẻ “bám víu” quá khứ căm hận dai dẳng lì lợm không buông, mà cuộc đời lỡ có nó lỡ mang vác “nợ nần” làm sao mà quên mà bảo là chưa từng có kia chứ! 
Anh của mình vậy mà là thánh sống, nói buông là buông, hỏi anh có nhớ chi không? Anh nói không em, bây giờ còn sống ngày nào vui ngày ấy, cỏ cây chung quanh hoa lá quanh nhà thêm hai con bé xinh xinh lưu luyến “hapa” sáng sớm nó lon ton chạy sang réo chào trước khi đi học, trưa về cũng tìm “hapa” chỉ vào góc có màn hình computer kéo tay đòi ngồi lên lòng của ông là đủ hạnh phúc, ai mà ngờ ông bà còn sức khỏe để chơi với cháu nhỉ, không có hai đứa nó thế nào ông bà cũng lại kiếm cớ cãi nhau cho nhà ầm ĩ cả lên, chứ không thành chùa “Bà Đanh”
Ai bảo cháu hư tại bà, nhà này khác nhé, cháu hư tại ông cơ đấy rõ ràng luôn, hai đứa nó chừa bà ra vì bà không ẵm không nâng, rón ra rón rén mọi việc bà làm là trong bếp, thấy mặt là hỏi đói chưa? Cơm hay phở, con bé sắp lên hai tuổi cứ là “câm câm câm” con bé lên năm thì kêu “pho pho pho” bà lại lăng xăng múc cho cháu, ông lại ôm vào lòng đút cháu ăn!
Hồi nào lo cho con chạy sữa từng ngày, bây giờ cha mẹ nó lo cho nó chao ơi quà cáp đồ chơi thức ăn cái mặc chất một nhà không đủ chỗ, lại thêm chuyện nhà nó ngay sau nhà mình, hungry mở cửa chạy sang tìm thức ăn tìm “đồng bọn” binh vực, no nê xong lại u chạy về “mama, papa”.
Buồn là cháu nó luôn nói thật, nhiều lúc nó ngắm bà rồi nói: “You are too old bà ngoại!”
Ông ngoại không nói thế chỉ nhẹ nhàng: “Đừng nhí nha nhí nhảnh mà gẫy xương khổ thân!”
Thành ra . . . bà ngoại chỉ còn cách hát líu lo như chim ngoài khung cửa buổi sáng,  hai cô cháu ngoại hết cần nghe bà ru ạ ơi rồi, chúng nó có con mèo cất tiếng bảo ban hít vào thở ra . . . vươn tay . . . duỗi chân . . . rồi là tiếng nhạc rất nhẹ . . .  là là la la lá lá la . .  .
50 năm qua chút ngậm ngùi thoang thoảng thôi thì ngắm hiện tại an lành chấp nhận mọi sự mình không thể xoay chuyển, ngay chính thân mình đây còn không “lên giây cót” cho nó được thì . . . hát cho vui vậy!

Bình luận về bài viết này