Lễ

Năm nay dự định đi chơi rồi lại bệnh, nhưng lại vui vì không phải chen chúc với vài triệu người trên xa lộ 101 – 405 hay phi trường LAX – SJC – SNA! Bạn thì sao?

Nhà có ba đứa con thì mỗi đứa ở một quận hạt khác nhau, nếu tính nhà mình là Sài Gòn thì một đứa ở mạn Bắc cỡ Thủ Dầu Một, một đứa ở mạn Nam gấp bốn lần đi mũi Cà Mau, một đứa thì gần hơn chút xịch qua hướng Tây xa hơn Trảng Bàng một chút,  va`sau lễ Tạ Ơn trên mảnh vườn sân sau bắt đầu được vỡ đất xây căn nhà be bé xinh xinh!

Có cái này phải chịu mất cái kia, có nhà thì những cây bưởi cây tắc cây mơ và khu vườn “thiền định” phải chấp nhận đi vào quên lãng, theo thời gian mình biết sức mình cần gì, cần con cháu quanh quẩn hơn là cây lúc lỉu trái.
Anh bảo bưởi thơm thật mà uống thuốc . . . người ta khuyên không ăn bưởi . . . thôi nghen em! Đọc tiếp “Lễ”

Dạ Tương Sầu

Dạ Tương Sầu hiểu thế nào nhỉ, sông tương đêm buồn hiểu theo chữ Hán Việt hay chữ Nôm là đêm đưa tiễn buồn hiu? Chữ Sầu là buồn lo thì dễ hiểu rồi – Dạ có thể là tiếng thưa lễ phép, có thể là lòng dạ, nhưng chắc chắn ở đây là ban đêm không thể nào sai – Tương đây mới hơi khó để nghĩ ngợi vì có nhiều nghĩa quá – tìm trong sách vở có thể là Sông Tương, nhưng sông Tương này mãi tận bên Tàu chẳng lý nào tác giả Nhật Bằng viết về con sông đó – nên cái nghĩa tiễn đưa là đúng nhất, Đêm Buồn Đưa Tiễn!
Chao ơi, hát thì cứ hát đi sao lại soi mói xem tựa bài hát bảo gì! Muốn đùa với chữ để bị mắng là dại khờ chẳng biết tí gì về Hán về Nôm thì trả lời:
– Dạ, tương sầu là tương không ngon!
– Đêm buồn tương tư!
Đêm Buồn Đưa Tiễn là đúng nhất, vì từng lời hát buồn thiu vẽ ra cảnh ta đưa người sang sông, sông không có sóng mà trong lòng thì sao sao ấy, nhất là người đứng trông theo chiếc thuyền chèo dần đi!
Đoạn đầu:
– Về đây khi sương rơi, nắng Xuân tàn sau mái tranh, liễu buông cành êm đứng, rủ bóng in trên mộ xanh!
Hình ảnh chi mà buồn đến thế, Mộ Xanh này là thật hay chỉ tượng hình cho cuộc tình đã chết? Ngày xưa khi còn trẻ người non dạ, nghe Mộ là nghĩ ngay đến có người chết, không nghĩ ra chỉ là cách diễn tả bóng bẩy về điều gì đó đã mất muốn chôn vùi nó đi – trong bài hát này là thế!
Chàng lãng tử về lại làng xưa chiều cuối Xuân, nơi chôn vùi mối tình với người thôn nữ bước chân ngang qua thuở nào còn quay lại gởi gấm nụ cười ấm áp. Đọc tiếp “Dạ Tương Sầu”

Nguyệt Cầm

Hát cho các bạn nghe và được ghi âm bằng Iphone, tập làm được sóng nhạc theo âm tiết mà lòng vui như thuở bé được Mẹ may cho áo mới!
Mỗi lần hát Nguyệt Cầm là một lần trở về thuở con gái, học đàn nguyệt, học đệm guitar để tha hồ tự mình hát cho mình nghe – Khoảng không gian rất êm ả, nhìn ra bầu trời xanh ngát có mây trắng bay, gió thoảng những bông hoa dầu xoay tròn như bướm, và Nguyệt ơi!
Những cô Trăng đẹp dậy thì yêu say đắm vội rớt xuống đời lênh đênh huyễn hoặc – vội vã sang sông cho có kẻ ngóng theo! Tình dang dở ngỡ ngàng theo vận số, người ta hay mang vận số vào những cuộc tình không trọn vẹn trả nhẫn trả lời thề kết nối tơ duyên.
Nguyệt ơi ánh liềm sắc lẻm cứa nát tình em, từng mảnh từng mảnh trầm tử nghĩa sầu, vỡ tan cuộc trăm năm cắt đứt lời nguyền: “loài người không được phân ly!”
Ngại gì trăng ơi, ngại gì lời nguyền chắc gì cứu rỗi loài người, hay chính lời nguyền là ngục thất trăng ơi!
Trăng lại tròn vành vạnh kiêu hãnh, có làm nát lòng ai – Ôi đàn trăng cũ phím cung so lại hài hòa, cất tiếng ngân nga cuộc tình cuối viên mãn ngọt ngào.
Lý Bạch say đêm trăng ôm nét đẹp vĩnh cửu về miền hư ảo chỉ người yêu nhau hiểu được, mỗi giọt rơi tàn không là lệ mà là biển pha lê hạnh phúc –
Nguyệt ơi! Giữ mùa Trăng vĩnh cửu với lòng mình nếm khúc Nguyệt Cầm.

Kỷ Niệm

Kỷ Niệm được nhạc sĩ Phạm Duy sáng tác năm 1966 – Bố tôi khi ấy đang là đại úy trong trại nhập ngũ Nguyễn Tri Phương, tôi vẫn còn nghịch ngợm cùng các con của các bác sống trong trại – tôi nhớ có bốn gia đình Bác Tiệp ở ngoài bìa cùng – đến gia đình tôi – Bác Tư – và Bác . . . tôi quên mất tên vì nhà ấy không có con nít để chơi đùa cùng chúng tôi! Gia đình bác Tiệp và Bác Tư đông con nên vui không sao kể ra hết – Bác Tiệp người Bắc lấy vợ miền Nam – Bác Tư người miền Nam bác gái làm đủ loại bánh mứt, tôi hay sang bếp của bác học đủ thứ, mùa Tết ngồi ì gọt vỏ gừng cùng các chị!
Thuở nghịch ngợm ấy có cây bã đậu, có cây me tây (điệp tây) và khu trại gia binh có rất nhiều trò vui cùng đám trẻ bên ấy, các chú làm việc trong trại có chú là đầu bếp, có chú là nhân viên văn phòng, mỗi khi có chiếu phim cho các tân binh giải trí tôi luôn rủ cả đám bạn bên ấy ra đằng sau tấm vải bố trắng to giăng giữa sân đá banh để xem – tôi nhớ phim đen trắng có Vũ Huân Vũ Huyến, có bài hát Cây Đàn Bỏ Quên – Tình Hoài Hương, trăng sao trên trời và gió thoảng vi vu tôi thường ít khi xem hết chương trình đã lăn quay ra cỏ ngủ ngon lành, Bố tôi phải ẵm về nhà. Đọc tiếp “Kỷ Niệm”

Ngày Xưa Hoàng Thị

Bài thơ của Phạm Thiên Thư được Phạm Duy thổi hồn nhạc vào bằng những nốt nhạc luyến láy tài tình, hoài niệm buồn vui, cây cũng thành người làm chứng hoa cũng thành nhân vật liêu trai thuở nắm được tay nhau là đủ để “thương hoài ngàn năm” chuyện cưới hỏi cau trầu sẽ phải nghĩ đến!

Hoàng Thị Ngọ cái tên được vào tình sử thuở học trò, được nhắc một cách âu yếm: Ngọ của tôi! . . . cho dù nhân vật có tên khác . . . thập niên 70 thanh niên thiếu nữ chuyền tay nhau bài nhạc, chép bài thơ vào vở, văn nghệ sinh viên học sinh thế nào trong chương trình cũng có sự hiện diện của nó . . . Ma lực hay sinh lực của tuổi dậy thì khiến bài hát bài thơ không nhạt nhòa trong ký ức dù nhà thơ và nhạc sĩ đã thành người thiên cổ, bao nhiêu người cùng tâm trạng “theo Ngọ về cũng đã ra đi, người còn hát được bài nhạc ngày một ít, và hy vọng những dấu chân xưa hồn cây cỏ cũ vẫn cảm được niềm hạnh phúc một thuở đón đưa dù . . . trời ngày càng xa . . . đất ngày càng gần – vẫn yêu một thuở tóc dài bay!

https://youtu.be/Pn2he2FKnkU?si=jVFAFk5fOK2yNXvg

Kho Kỷ Niệm

Hôm qua mở thùng kỷ niệm chất chứa bao nhiêu hình ảnh thư từ ra lục lọi mới hay mình có nhiều quá, đời sống của mình nhiều màu sắc quá, ngắm chính mình lúc này lúc khác và hiểu ra tại sao mình có thể sống vui đến vậy, còn hơn quyển truyện được viết bằng ngôn ngữ khác nhau có cùng một ý chính: Sống là hạnh phúc khi còn hơi thở, còn được thương yêu và yêu thương! Ngay cả khi gặp sự bất như ý ngay cả lúc tưởng chừng như trời sụp xuống và đất thì trồi lên – cả một khoảng tối choáng váng dầy đặc không có lối ra! Đọc tiếp “Kho Kỷ Niệm”

Thu Hoài Cảm

Bài thơ của Đinh Hùng ca ngợi mùa Thu luôn “được” ngâm nga khi tiết thời vào Thu – nắng Thu quá dịu dàng lá lại múa may quay cuồng trong gió nừa chứ không làm thơ uổng lắm, nên . . . cho dù các ông thơ cho phép mình thả hồn nhiều hơn phụ nữ đi chăng nữa – chúng tôi phụ nữ yêu thiên nhiên yêu nhịp điệu yêu những nét chấm phá đẹp đẽ chung quanh cũng có quyền thả hồn mình vào nó chứ!
Khoe chàng xem và nghe sau khi bài hát và video hoàn thành khi chàng ngồi bên cạnh, không biết có nghe thật hay không mà khen “Bà hát còn hay lắm . . . !” phải chặn lại ngay bằng câu: “Cho riêng anh và cho toàn thế giới nhé!” thế là chàng . . . đành “Ừ!”
Chắc chắn ông ấy không xem vì nếu xem sẽ thấy vợ khoe cả hình “chính chủ” cách đây gần 20 năm, nếu thấy thế nào cũng hậm hực: “Lại . . . khiến thế giới chuyển động!” và “chính chủ” sẽ trả lời ngay: “Tướng công đừng lo bão tố thiếp có vận công trù ếm khắp nơi rồi!”
Câu chuyện sẽ chuyển sang đề tài: Bà đừng mê phim Tàu quá mà lậm chúng nó!
Chuyện tình yêu thời son sắc nay chuyển sang chuyện mỗi ngày lẩm cẩm ở huyện nhà này – bút hiệu hồi 18 tuổi chắc phải thay đổi mà chớ – chẳng lẽ 81 vẫn là Ấu Tím – may là chị Huệ Gió O đã dùng nó cho căn bệnh Autism – Mình đến tuổi ấy cũng sẽ . . . còn ấu tím cho xem vì rất thông minh rất hay bất thường rất hay không cần người chung quanh nghĩ gì luôn lá la la!

Làm Biếng

Tưởng là làm biếng nhưng không phải đâu nhé, thời khóa biểu gọi là dầy đặc từ sáng sớm đến khi đi ngủ cơ đấy:

Mở mắt dậy cà phê
Đôi mắt to tỉnh giấc,
Côm cốp mắt cá kêu
quay vòng valse nhịp điệu
Mắt cá xong đến đầu:
Gối trái phải quay quay
Đầu trái phải lắc lắc
Mắt liếc trên rồi dưới
Trời Đất cùng giao thoa
Vũ trụ nào có lớn
Ngay tâm rốn này này! Đọc tiếp “Làm Biếng”

Lãng Đãng

Mỗi ngày tôi làm gì nhỉ, hát xong làm phim chơi!
Nếu không thì sẽ tìm món chi ngộ ngộ để nấu trong bếp!

Hôm nay lãng đãng kể chuyện hát xong làm phim chơi cho nghe nè:

Người yêu kề bên thì không dám hát phải đợi chàng ra vườn mới dám nhắm mắt hát vang nhà và thu cái giọng của mình vào máy, đoạn thu âm này sẽ được lồng vào nhạc nền được tạo từ khắp nơi trên khắp quả địa cầu này. Từ ngày những nhu liệu – phần mềm được các kỹ sư tạo ra, không thể tin được cái máy hát Karaoke khoảng năm 1974 – 75 đã trở thành quá khứ khi người hát có thể dùng điện thoại “biết đi” tự thu, những phòng thu âm chỉ còn dùng cho các nghệ sĩ thật thụ, còn nghệ sĩ đường phố nghệ sĩ tại gia tha hồ múa võ tự thu tự lăng xê và cũng tự làm phim cho lên trời phá phách cùng đám “sát tơ lai” giăng giăng của nhà đa triệu phú Elon Must – ừ phải là chữ T mới đúng, họ Musk của ngài thì đâu theo đúng tử vi hằng số, chàng muốn là PHẢI làm kia mà, không làm chàng sẽ buồn giống như người viết đây thì sao! Đọc tiếp “Lãng Đãng”