Dang Dở Có Hơn!

“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở – đời mất vui khi đã vẹn câu thề!” Hồ Dzếnh – Ngập Ngừng

“Tình yêu không trọn vẹn khiến người ta cả đời nuối tiếc …tuy xa nhau nhưng luôn nghĩ luôn nhớ về nó như một giấc mơ nơi thiên đường, và lúc nào cũng tưởng tượng tình yêu đẹp lắm, thơ mộng – lãng mạn nhiều lắm!
Khi yêu người ta cố kìm nén những nhược điểm để thay bằng những cử chỉ ngọt ngào âu yếm, cố gắng khoe ra hết những ưu điểm của mình, ngay cả vay mượn những hình ảnh của phim ảnh, tiểu thuyết! Đọc tiếp “Dang Dở Có Hơn!”

Sang Hay Không Sang

Chiều thứ bảy, như mọi cuối tuần khác, sau những ngày làm việc mệt mỏi, phần đông phụ nữ trong các gia đình loay hoay với trăm công nghìn việc không tên trong nhà. Đi chợ, soạn cất các thứ vào tủ lạnh, suy nghĩ xem sẽ nấu gì cho những ngày trong tuần, để khi đi làm về có bữa cơm ngon, có tô canh ngọt, cùng chồng con ăn bữa cơm chiều.

Sống ở San Jose, những tiệm ăn Việt Nam có mặt trên mọi góc phố, ngay cả trong siêu thị cũng có những quầy hàng bán thức ăn nấu chín, vịt – heo quay, phá lấu không thiếu món gì, ngay cả “tỉm sấm” điểm tâm, cầu kỳ hơn rủ nhau lái xe đi xa lên tận phố Tàu ở San Francisco. Có người cho là “ăn một chén cháo chạy ba cánh đồng!” Có người lại nói: “Ăn cho lịch mới là ăn!” Bàn phủ khăn trắng đóa hoa e ấp ngay giữa bàn, chia đôi ranh giới thực khách, đĩa hoa ly bạc, rượu đỏ đi với bò, rượu trắng theo với gà – cá – heo, lại thêm vài miếng phô mai đặc biệt, vài miếng thịt hun khói điệu đàng. Đọc tiếp “Sang Hay Không Sang”

Nhớ Thương Thầy Trần Quang Trung

Cuối mùa hạ – học trò đã trở lại trường lớp – mùa thu California lá vẫn xanh. Cơn mưa bất chợt, và cuộc chia ly bắt buộc phải đến đã đến.

Hôm nay những cô học trò cũ của thầy Trần Quang Trung lưu luyến cất lời chia tay cùng thầy, người thầy luôn nở nụ cười khi học trò tìm đến.
Đọc tiếp “Nhớ Thương Thầy Trần Quang Trung”

Kỷ Niệm

Gần đến ngày giỗ Bố – Mẹ, tôi đang dùng máy scan tất cả hình xưa cũ để in một quyển sách hình – chiếc hình cũ ngày chia tay cùng các học trò lớp thêu rua tại gia –
Trong hình có Kim Bình mặc áo vàng – Phương Lan áo đầm trắng đứng sau lưng tôi, cùng mẹ của em mặc bộ quần áo màu khói hương đậm, Phương Lan làm bánh ngon nổi tiếng vì là cháu của tiệm bánh Đồng Khánh – từ cô tôi học bao nhiêu món bánh ngon, trong đó có bánh nướng cho ngày trung thu mỗi năm, bánh dẻo thì biết làm trong gia đình từ các bác trong gia đình.

1990

Chia tay – bữa tiệc học trò thết đãi – thuở được xuất cảnh là một điều vui mừng hơn trúng số . Ngắm anh của tôi lúc ấy chao dao.


1990
Ngọc Lân mặc áo vàng đậm có tay nghề thêu máy tuyệt mỹ – chỉ một bàn may và khung thêu tròn cô nuôi cả gia đình sau 1975 – Hương mặc áo xanh người học trò dễ mến – từ Hương tôi học nói giọng nam thật thà – tôi viết theo lối nói của em với tên HaiBanhIt .

Không ngờ tôi còn giữ những tấm hình kỷ niệm quý báu này


1989

hình đám cưới của một cô học trò khác nữa – lúc ấy con gái đầu lên 12 – áo đầm tôi may lấy cho cháu, áo dài hoa cúc rơi mẫu tôi vẽ – áo của cô giáo học trò thêu – cô mải thêu hàng cho khách –

Con bé mới ngày nào, nay đã là bà mẹ có hai con trai – nguồn hạnh phúc an lành tuyệt vời cho bà ngoại bây giờ


1983


2011
Mái tóc thời con gái của tôi xõa dài, cái trán bướng bỉnh theo tướng số là xấu, lạ là khi còn trẻ thích bới tóc, nhìn cho già

Bên hông nhà thờ Đức Bà Giáng Sinh 1970 – áo dài mẹ của tôi mua vải từ tiệm cô Mỹ ở chợ Vườn Chuối, mẫu này chỉ có hai xấp – ca sĩ Kim Tuyến có một – và một của tôi – cô Mỹ nói như vậy khi thấy tôi mặc áo đi lễ.


1971
áo dài này tôi may lấy, vải rẻ tiền mang ra tiệm tốn tiền công – con gái thời ấy phải học đủ thứ – không biết may quần áo làm sao diện được chứ.
Áo sơ mi sọc anh mặc tôi cũng may – ngày ấy tôi giỏi thật, có lẽ vì khổ quá ta tự tìm cách sống còn, bằng vốn liếng đã học từ xưa .

Bây giờ, mắt mờ xỏ kim không được nữa, nhìn bàn máy may mà ngao ngán, mua quần áo dễ quá – điên sao mà may chứ!

Bà Cháu Yoga

Tập yoga khó không? Không khó nếu mình thích!

Tôi biết yoga ngày còn trẻ – nhưng không thích thú lắm nếu chọn giữa nhịp điệu – bơi – nói chung là những động tác mạnh – đến khi quá 1/2 đời người rồi mới thấy Thái Cực Quyền – Yoga giúp mình bớt bị đau nhức – xuất hạn sau khi tập Yoga, sau khi tập Thái Cực Quyền, Càn Khôn Thập Linh khác với sau khi tập thể dục nhịp điệu, đánh vũ cầu, đánh bóng bàn v.v
Đọc tiếp “Bà Cháu Yoga”

Italy – Đảo Pha Lê Murano

Một cuộn thủy tinh được kết như rơm .

Viết về đẹp thật khó – thưởng thức nét đẹp khó hơn. Tại Mỹ, vào thăm các vườn hoa, công viên, người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác – đôi khi một bức tranh tổng hợp từ bao nhiêu vật liệu phế thải, những con ốc be bé, những bánh xe vứt đi – lon thiếc, lon nhôm, vỏ chai vỏ hộp. Đọc tiếp “Italy – Đảo Pha Lê Murano”

Họp Mặt Hè

Mỗi năm vào mùa hè, phải gặp nhau một lần, mới đó mà đã bao nhiêu năm? Tóc có phai thêm một chút, các con cháu lớn hơn một chút thành công hơn, mạnh mẽ hơn – nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mẹ, ánh mắt hài lòng trên khuôn mặt cha.

Các con lìa tổ đi dần, sau bao ngày lo cho con học hành, uốn nắn các con nên người, cha mẹ còn bạn bè họp nhau và hát vang nhà. Các bậc trượng phu nay thi nhau trổ tài “ông táo” thay cho “kẻ lông mày” – Vật đổi sao dời, vị trí trong gia đình cũng đang chuyển đổi, để các bà có giờ dành cho cháu nội – ngoại. Tại sao lại không!

Hai cháu nội của Tô Thành chưa lấp hết thì giờ thanh thản của chàng, nên chàng Tô có thêm niềm vui “bầu bì” – bầu càng to chàng càng hãnh diện, rau càng to chàng càng thoải mái cuốc cày.

Phở Tài Hương hơn cả tuyệt vời, từng miếng nạm, miếng tái miếng gân – nước thơm vị ngọt. Gà Rót phải đi gối ra khỏi nhà Phạm Hùng vì Hoa Anh Đào đã anh dũng thanh toán hết ba tô lớn.

Phương nào Lan Vẫn nở hoa

Phương nào Lan vẫn nở hoa
Từ tâm tịnh độ thế gian an hòa
Gió mưa gột sạch lo toan
Gót hồng nhón nhẹ chẳng vương bụi trần!

Cô Tổng Giám Thị Lê Khắc Phương Lan cùng học trò Sương Nguyệt Anh một thuở. Thanh Huyền – Đỗ Dư – Anh Thư – Vũ Hải – Như Hoa, thăm cô một ngày Paris mưa như trút, trời lạnh nhưng tình thầy trò ấm như nắng hạ năm nào.