Đổ Vỡ
Những đống gạch vụn, những khung kính vòm cửa, cả đoạn đường dúm dó nhưng tấm vải nhàu xe hơi dồn thành khối, cái chổng bốn bánh lên trời, cái nằm nghiêng đè lên cái khác, cơn địa chấn 8.8 xảy ra tại Chile tiếp theo Haiti. Con số người được trở về với Thượng Đế khác nhau thật rõ rệt, 200.000 đối với 600 (!) vì Chile đã xây dựng theo kiểu phòng chống động đất, cùng lúc người dân Chile biết cách ứng phó với nạn thiên tai này, ngồi xuống gầm bàn, tránh xa cửa kính v.v. . .
So sánh các tòa nhà sau cơn địa chấn, thì ở Chile sườn nhà cong oằn vì bằng thép, nên con người bị kẹt trong ấy dễ dàng được mang ra, không bị đè nghiến trong gạch như ở Haiti. Chưa kể cơn động đất Chile gánh chịu có sức tàn phá mạnh hơn 500 lần vì lòng đất rất cứng, không như bên Haiti lòng đất xốp nhẹ, lỏng như thau xương sa. Sống trong một quốc gia giàu có, sự an toàn cũng nhân lên bội phần. Đọc tiếp “Đổ Vỡ”
Khóc Cười
Thế vận hội mùa đông đã khai mạc ngày 12 tháng 2 năm 2010, cách lần khai mạc đầu tiên tại French Alps, một nơi cách Grenoble sáu mươi dặm vào năm 1924, vỏn vẹn trong vòng mười một ngày thi đấu. Dĩ nhiên các quốc gia chìm ngập trong tuyết chiếm gần hết các huy chương, hai mươi bảy trong tổng số bốn mươi ba. Chuyện đặc biệt còn được nhắc nhở đến bây giờ là Charles Jewtraw, vì lý do điểm số không minh bạch thời ấy mà mãi đến năm 1974, tám mươi ba tuổi, ông mới nhận được chiếc huy chương đồng trong bộ môn trượt tuyết năm trăm mét. Vinh quang ông nhận được quá trễ, không có bục để leo lên, không có vòng nguyệt quế đội trên đầu, ngay cả tiếng vỗ tay giòn giã của khán giả, những điều chắn chắn phải có trong niềm hy vọng của một thanh niên vào độ tuổi đôi muơi.
Đọc tiếp “Khóc Cười”
Vấn Vương
Năm nay Tết đến chầm chậm buồn buồn, có thể vì tình hình kinh tế không sáng sủa lắm, các chương trình chuyện trò về luật pháp trên các đài radio địa phương tràn ngập những câu hỏi về phương cách khai phá sản, làm sao buông bỏ những căn nhà mua vội với giá quá cao nay nửa chìm nửa nổi, giữ không đành mà bỏ cũng không đành, giấc mộng nước Mỹ là căn nhà đã trả nợ xong, việc làm vững chắc, con cái học hành hẳn hoi nay lung lay như cây non trước bão. Không bù với các năm trước, Tết đến rộn ràng, ai cũng hân hoan với các con số tiền lời trên giấy tờ chứng khoán nên tha hồ mua sắm. Dù sao các cành mai cành đào cành lan, cũng tạo được chút màu sắc cho Xuân ông Cọp trong các khu chợ Việt Nam. Đọc tiếp “Vấn Vương”
Chuyện Bâng Quơ!
Sau bốn tuần nghỉ việc, bận rộn cùng cháu ngoại đầu lòng, trở về công việc hằng ngày, bao niềm thú vị, gặp lại Linda, nghe kể: “Đến Việt Nam lần thứ ba, tôi vẫn thích Mũi Né, cát trắng xóa, biển xanh ngăn ngắt màu mây, nước trong suốt, nhìn thấy những ngón chân trầm trong nước, buổi chiều đi bộ dọc theo mé biển.”
Tôi hỏi thêm: “Điều gì đặc biệt nhất Linda cảm nhận được, sau ba lần thăm Việt Nam, từ Nam chí Bắc? Cô nhìn vào mắt tôi trả lời: “Thành phố lớn, nhất là thành phố Sài-Gòn toàn là người trẻ tuổi, tìm người già không ra, nhất là những người có thể nói tiếng Anh với tôi. Tuổi trẻ thích ồn ào và không chịu đi ngủ, giữa đêm họ vẫn ở ngoài đường, trên những chiếc xe hai bánh, lạng lách bằng tiếng còi xe tin tin. Tôi gặp rất nhiều cô cậu trẻ tuổi ngồi trên xe gắn máy bên lề đường, tay chống cằm, ngắm nhìn xe chạy qua lại ngày trong tuần, họ không đi làm, không đi học! Các cháu bé đi bán dạo nhiều quá, không biết các cháu có được đi học không?” Đọc tiếp “Chuyện Bâng Quơ!”
Tình Xuân
Chuyện tình của tui chưa kể hết, nhưng chắc một điều là năm nào tui cũng nấu nồi khổ qua hết ráo, coi coi năm nay có bớt khổ không nghen, tui nói rồi, hễ có là khổ, mà không có cũng không sướng đâu à nghen.
Ừa ! để tui kể tiếp chiện tình của tui, cho chị đỡ buồn chiện kinh tế suy thoái trầm trọng, dù đã có nguyên thủ quốc gia mới, dù đã mở kho bạc tuôn ra mấy trăm tỷ mỹ kim mà bị mấy cha nội giám đốc nhà băng, mang tiền “cứu nguy” tự thưởng cho mấy giả, để Tổng Thống Obama chửi “thứ đồ tham lam, ích kỷ.” Phải mà ngoại tui còn sống heng, bả rủa là “đồ hà bá thiên binh, sống không nhân nghĩa, chết thành con đuông.” Đọc tiếp “Tình Xuân”
Tình Yêu
Tôi ngồi ngẫm nghĩ sao tôi dễ tính quá, nhìn gì cũng thấy đẹp, ăn gì cũng thấy ngon, ai làm được gì dưới mắt tôi đều là một tác phẩm.
Nhiều người đòi hỏi phải thế này, phải thế khác mới là đẹp – dưới mắt tôi đẹp là từ ý tưởng người ta có và thực hiện được.
Tôi tầm thường hơn những người tầm thường, có nghĩa là tôi không bằng một góc những người phụ nữ tôi được biết chung quanh tôi.
Các bà, các bác, các cô, các chị, các em tôi đuợc hân hạnh làm bạn, đuợc hân hạnh làm con làm cháu. Mỗi người có ngàn thứ để tôi phải học dĩ nhiên người phụ nữ tôi dùng để so sánh mỗi ngày là MẸ tôi – đối với Mẹ tôi, tôi thật chẳng đáng gì cả. Đọc tiếp “Tình Yêu”
Thương Tiếc
Trần Viết Minh – Thanh
Bay lên thật cao bay lên thật cao
Nhìn xuống nhân gian đời hư hao
Tơ đời trói buộc bao huyễn ảo
Hơi thở mong manh máu xanh xao.
Tám giờ mười lăm phút
Tối chủ nhật tháng giêng ngày bốn
Chưa trọn năm mươi lăm năm tại thế
Để lại cho đời nỗi nhớ nhung.
Trần Viết Minh Thanh
Những niềm vui đan lưới
Mất Hút Xuân Thì
Tiếng muỗng đĩa lanh canh, giọng người huyên náo, kẻ đứng lên người ngồi xuống. Anh bồi bàn lăng xăng lau dọn, cố gắng lèo lái đẩy thùng chứa nước phở dư, tô chén bẩn không đụng vào lưng thực khách. Trong góc tiệm nhìn ra, dòng xe cộ chuyển động không ngưng nghỉ, mùi phở thơm nức mũi cùng mùi rau quế ngò gai. Đôi mắt xoáy vào đôi mắt. Đôi mắt rất quen.
Phút giây rất ngắn ngủi đôi mắt gặp nhau. Dọc theo sống lưng, làn hơi lạnh buốt xuyên thấu lên óc, tưởng máu có thể đông chết ngất. Đôi mắt người đàn ông nâu to ngơ ngác, dưới vòm mi cong, mày rậm, đàn ông mắt nâu đa tình nhưng không nhiều bản lãnh. Đúng đôi mắt ấy, đã hơn lần thật thấp hỗn loạn đắm đuối tia nhìn, môi tìm môi nồng nàn say đắm. Tia nhìn đã khắc vào trí nhớ như vết xâm quái ác không thể bôi xóa tan nhòa. Đọc tiếp “Mất Hút Xuân Thì”
Bốc Mộ
Kính dâng hương hồn bố Chu Vũ Văn
Năm 1982
Tiếng cuốc nhịp nhàng bổ xuống nấm đất, âm thanh đục, ngắn. Đất ở Biên-Hòa, loại đất có màu nâu đỏ, chả thế mà từ Sài-Gòn đi Biên-Hoà khi trở về quần áo mặt mũi đều như được nhuộm bằng cái mầu đất xỉn đỏ ấy.
Tiếng mấy tên bộ đội tò mò đi theo léo xéo:
– Không hiểu đã rữa hẳn chưa?
Vừa dùng cái xẻng cá nhân xúc đất sang một phía, tôi vừa phóng tia nhìn sắc lạnh, cho người vừa thốt lên câu nói ngớ ngẩn không đúng lúc ấy. Thì ra là chú bộ đội mặt búng ra sữa, sáng nay đã hạch xách tôi đủ mọi điều, nào là giấy đi dường, giấy chứng minh nhân dân, giấy chứng minh hộ khẩu, giấy giới thiệu từ phường khóm, nơi cư trú có mộc đỏ của quận huyện, giấy phép bốc mộ, giấy phép được chôn cất. Đọc tiếp “Bốc Mộ”