Chị ơi!
em để quên vài sợi tóc
trong căn phòng khép hờ vuông cửa nhìn ra vũng mây trắng lững lờ
em để lại giọng cười vang lượn cùng thanh âm tiếng dương cầm chập chờn treo nốt fa thăng lơ lửng
Ba Lê hôm nao gió ngưng thở – kẽ lá vườn Lục Xâm Bảo im thinh – chân em nhón cao tay vói chạm trái tim lạnh băng pho tượng trắng
Dòng sông Seine uốn khúc khoe nét đẹp liêu trai – ánh nắng nhạt xuyên đám mây cuồn cuộn đòi mưa
Tiếng chuông nhà thờ Đức Bà thánh thót – đàn quỷ nhỏ biếc xanh ngẩng mặt giật mình!
Dưới chân tháp Eiffel môi hôn lúng túng
hơn nửa đời rồi
vội vã quay về
với thanh xuân!
Chị ơi!
Khu vườn Claude Monet
đóa hoa anh túc không xinh bằng đóa hồng khép nép trước sân nhà chị
Len lỏi trong khóm tre –
lấp lánh mặt hồ lá súng trong tranh
Giọt cà phê thơm lừng góc phố êm đềm tĩnh lặng –
đôi thiên nga giận dỗi chẳng nhìn nhau.
Mùa hè đang chảy tan theo cơn nóng – Trái tim vô nhiễm nào không vỡ bởi vì đau.
Đau không cất thành tiếng – chuông cao treo lơ lửng một mình.