Tôi đọc bài viết của Thanh Hà từ Washington DC trên VN yahoo, đọc các tin từ mọi nguồn về thảm kịch xảy ra tại trường tiểu học Sandy Hook – Connecticut mà chao dao trong dạ – tin tức buồn quá – đau lòng quá – gia đình tôi vừa bất ngờ mất cháu Th. tôi biết sự đau đớn thế nào, trong tim – trong óc – trong sinh họat thường ngày, nhớ thương nhìn gì cũng nghĩ đến cháu .
Đêm qua trong mơ tôi thấy cháu, khuôn mặt xinh xắn, hai má đỏ hồng, son môi đỏ thắm, lần đầu tiên trong giấc mơ tôi thấy cháu, một hình ảnh thật đẹp.
Không khí Giáng Sinh đang đến, đèn hoa rực rỡ, tối qua đáng lẽ tôi đến nhà Thu Nguyệt nhóm bạn thời trung học Sương Nguyệt Anh của tôi để hát để vui để đổi quà Giáng Sinh, mừng sinh nhật tháng 12 của các bạn trong nhóm, mà rồi đành về nhà – trời mưa như trút.
Khoảng thời gian sau này tôi thay đổi nhiều trong cách suy nghĩ, trong cách sinh họat – ai bảo người cứng rắn không bị ảnh hưởng vì sự mất còn – Tôi! viết ra suy nghĩ của mình phải dùng chính tôi làm chủ thể, phải dùng chính tôi làm nhân tố để viết, để khoe ra phần bên trong của mình, cái phần bên trong không chỉ có các bộ phận vận hành sự sống, nó còn có một cái gì đó tôi không tả ra được, nó thúc hối tôi làm điều này, làm điều kia kẻo ngày trôi đi mất, kẻo mai tôi không thức dậy nữa sẽ không thực hiện được. Điều lấn cấn là tôi không biết làm gì ngoài những điều thường nhật, tôi làm gì cũng muốn cho mọi người chung quanh vui, phần mình tôi không cần thiết. Lý do sâu kín vì tôi biết sống là đối diện với buồn với khổ bất cứ lúc nào, hà cớ gì mình tạo thêm buồn khổ. Gặp điều bất như ý tôi thản nhiên xem như không phải của tôi, không xảy đến cho tôi và quẹo sang ngõ khác. Nghe điều trái tai, tôi sửa lại sao cho thuận tai để nhớ, để không bị “ghi vào sổ” giận hờn.
Tôi không hay giận, không hay khó chịu, thường thì tôi tự thưởng tôi bằng câu, một câu nhịn chín sự lành – tôi thấy bao nhiêu việc xảy ra trước mắt, thêm một câu – thêm một câu sẽ không cứu vãn được, nói ra để hiểu lý do tại sao dẫn đến câu nói mất lòng nhau, tìm ra lý do để tha thứ. Có nhiều lần, như tối qua, tôi hỏi hỏi hỏi để tìm cách tha thứ – tìm không ra. Tôi sợ có ngày sự chịu đựng của tôi không còn chỗ chứa.
Lúc ấy thì sao? Chắc lại cũng vẫn như thế này khó chịu – bực bội – rồi lại tiếp tục, nhưng chắc chắn có gì đó rạn vỡ – Đến khi chết, mặt mũi của tôi sẽ có nhiều vết nứt, bây giờ nhìn nó vẫn lành lặn như không có gì xảy ra cả. Người ta bảo cuộc đời nó thế. Ừ thì thế.
Bạn ỏi ! Mỗi người có một cách sống, bạn sống để làm cho người xung quanh vui, nhưng mình phải biết tự thương chính mình, hãy làm những gì cho chính bạn vui, sống cho người ta nhiều quá! Riết rồi nhìn lại mình thấy thật tróng vắng, măc dầu mình không đòi hỏi được đáp lại, nhưng trong tâm mình sẽ có chút tủi cho thân phận mình.
Nhưng khi bạn đã nhất định bảo rằng niềm vui của bạn là sẽ cho ra thì bạn nhất định tha thứ cho người làm buồn lòng mình, không cần bất cứ điều kiện và không cần biết nguyên nhân gì…thì trong tâm bạn sẽ không còn gì để rạn nứt nữa..
ThíchThích
Cam ơn bạn cho mình lời khuyên, Nhớ qua chừng luôn hôm nào ghé SJ hả Lan?
Nhớ
ThíchThích
Không hiểu sao từ rất xa xưa mylinh đã cảm thấy rất gần với chị. Nhớ thời “tôi buồn chẳng hiểu gì sao tôi buồn” hình ảnh một người phụ nữ ngồi ôm đàn với mái tóc xỏa dài, đôi mắt đắm chìm vào cõi tuyệt vọng và giọng ca làm day dứt đến nao lòng người … em yêu chị từ thuở đó chắng!!!
Những gì được mất ngày hôm nay là một chặng đường dài đủ các loại vị đắng cay ngọt bùi… Hạnh phúc chị có được đã đánh đổi bằng máu và nước mắt cả những tủi hờn vinh nhục…Những bất hạnh, những dòng suối an bình và… những nổ lực bản thân đã làm nên một Như hoa Ấu tím ngày hôm nay – Cho đi là hạnh phúc. Hãy sống để chuỗi ngày hoài niệm luôn mĩm cười chị nhé.
ThíchThích
Nhớ biết bao là nhớ phải không em ?
ThíchThích