Lễ Tình Yêu

Tình yêu? Hồi xưa lúc còn đi học ba cái câu lời hay ý đẹp, lời nhạc lời thơ nhảy cóc trong đầu, nào là:
Tình yêu là giọt nước mắt, nhìn xa như hạt kim cương, đến gần là giọt nước mắt!
Tình là sợi tơ nhền nhện, vướng vào khó gỡ!
Theo tình tình phớt, phớt tình tình theo!
Yêu là chết trong lòng một ít!
Khi yêu mới biết tình yêu là buồn!
Ngồi mà kể ra hết những điều về tình yêu thì cả mấy thế kỷ cũng không hết, rồi mà so sánh hồi đó yêu khác bây giờ yêu khác lại càng vãi ra trăm thứ chuyện để cãi nữa chứ! Ai bảo chính trị và tôn giáo là hai vấn đề nhạy cảm nên tránh không nên nói vì khó thay đổi được thiên kiến của đối phương thì nói, chứ chuyện tình yêu này mới là chuyện cấm kỵ không nên bàn luận dù trong thời điểm nào, dù trong bối cảnh nào, chớ bao giờ đụng đến nó!
Đừng bao giờ ti toe khoe với bất kỳ ai là mình có mối tình tuyệt vời nhất, bền vững nhất! Vì: Trong tâm tưởng toàn thể đàn bà trên thế giới này họ đều nghĩ y như thế, và . . . . cãi nhau.
Đừng bao giờ nhẹ giọng kể về một mối tình quá vãng, người đã xa ta vẫn yêu cho dù ôm cầm sang thuyền khác! Vì: Sự tưởng tượng phong phú là một chứng bệnh dành riêng cho các trái banh có dấu cộng cắm đầu xuống đất! Ai cũng có vài “bài không tên” làm hành trang tình cảm lãng mạn để kể kiểu: “Đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo!”
Thế thì ngày Lễ Tình Yêu phải viết về điều gì đây? Viết về ông Thánh Valentine à, Google viết quá chừng luôn, hôm nay có phim có nhạc nữa
https://www.google.com/

Mình khác người không kể về mối tình đẹp nhất hay mối tình đã mất mà sẽ viết về loại bánh người ta tỉ mỉ tẩn mẩn làm để tỏ tình cùng nhau! Dào ơi, ngày xưa làm gì biết cách tỏ tình bằng bánh như vầy, chỉ đan lát vớ vẩn kiểu: “Khi mùa Đông đến em ngồi đan áo ấm ra sa trường . . .!” chưa khéo đủ để đan áo thì đan khăn quàng cho dễ. Bây giờ giới trẻ tỏ tình với nhau bằng cách nướng bánh, cho nhau coupon đi học nấu nướng chung với nhau, thực tế rõ ràng là muốn chung sống phải biết nấu cho nhau ăn, phải biết nướng bánh ngọt có bơ có sữa để đủ sức đi trọn đường trần.

Bánh thì có bơ bột nước đường muối trứng, nhân thì cũng trứng bơ đường muối, làm sao để nó nổi đều làm sao để nó liên kết lại với nhau lại là chuyện khác, có làm thử mới hiểu ra tại sao người Pháp chưng khối bánh này trong ngày cưới, phải tỉ mỉ vô cùng phải khéo léo vô cùng để giữ cân bằng, để xây dựng tháp bánh tình yêu từ gốc lên ngọn. Phải biết ngừng lại đúng lúc không cho sự nóng giận làm khô chất ngọt ngào kết dính từng kỷ niệm từ ngày mới gặp – đến khi chấp nhận tạo dựng mái ấm với nhau, và phải giữ cho được sự liên kết ấy cho đến ngày cuối, không chia lìa, không sụp đổ.
Thắng đường làm sao cho dẻo không bị “lại” đường, nếu đường qua mức dẻo sẽ thành khô khốc rời rạc.

Đâu chỉ có bên Pháp mới biết chuyện này, nhìn bánh xong nhớ tha thiết mâm bánh cam của các bà Việt nam thời xưa, cái mâm bánh cam không có bơ chỉ có bột nếp bọc đậu xanh bên trong, chiên xong xếp lên mâm, ngào đường đổ lên trên, rồi đội lên đầu đem bán. Ngày xưa chỉ biết mua ăn, bây giờ mới biết tình yêu đậm đà trong đó bán bánh nuôi chồng nuôi con, tình nghèo vậy đó, không phải xa hoa phù phiếm bánh làm cho đẹp để chưng giữa bàn tiệc ngày lễ Tình Yêu.

Tự dưng lòng lại chao đi, Tình Yêu từ trái tim các bà mẹ Việt Nam dành cho chồng cho con đâu cần có ngày lễ Tình Yêu để nhớ đến họ.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: