Trôi

Tôi thích hát thơ – vì trong thơ có nhạc – Lười ghi nốt dù có sẵn Encore dễ dãi trên máy vi tính – cứ hát và dùng Adobe Audition thu âm và dùng Proshow tạo thành phim. Bài thơ Trôi của Ngọc Dung rất lạ, đọc lên tôi mường tượng người con gái có mái tóc dài ngồi nhờ trốn mưa trên một chiếc thuyền được xử dụng thành quán cà phê – đang dập dềnh trong cơn mưa! Nàng đang ướt, vì mưa hay vì một “điều kỳ diệu không thể giải thích phút giây linh thiêng rúng động đất dầy” – Tôi chỉ cảm được điều người viết bài thơ muốn ngỏ để “nào dám trách chi nhau!” và chiếc thuyền bập bênh biết tìm bến nao để đến

Người ca sĩ hát những bài hát mưa
Không thể biết người nghe đang bị ướt
Câu ca đến phương nào không biếtt
Mưa bay giờ mưa trút cũng vô tâm
Ngồi nhờ trong một góc quán trôi
Xao xác thuyền ghe xuôi ngược dòng
Ai về phố chợ ai ra biển
Trông sớm chiều hôm con nước ròng
Điều kỳ diệu làm sao mà giải thích
Phút linh thiêng rung động cả đất dầy
Để nợ nần nợ nần nhau chồng chất
Nợ khúc tình nào dám trách chi nhau!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: