Không có gì ghi xuống, ngày cứ thế mà thanh thản trôi, giờ cũng thế tích tắc theo tiếng kim đồng hồ – đinh đong gõ từ một đến 12 và vòng lại, nhiều lúc không nghe gì hết vì ra ngoài sân đếm trái đếm lá – chẳng nghĩ ngợi gì nhiều – chiếc đồng hồ trên cổ tay trái có tài đếm được bước chân, nhịp tim lại còn hăm dọa chưa đốt đủ năng lượng đã định trong ngày, phải đứng lên phải di chuyển không được ngồi ì!
Khốn khổ chưa chứ con người ngày càng đi đến thế giới nào vây? Hỏi xong lại cảm ra một chuyện thèm cái thuở xa xưa – lại nhớ chuyện tít tè cũ rích nào đó, tìm mãi con dao để cắt không ra, lại đi tới đi lui! Tìm mãi điều gì đó quái dị trong giấc mơ – chiếc vé máy bay – thấy chiếc vé lại mất California ID – ngơ ngác tìm trong chiếc giỏ màu đen hiệu Coach có quai dài – nó lạc đâu đó – có tất cả hơn 10 cái giỏ hiệu Coach từ bé bằng chiếc điện thoại Iphone bình thường lên dần X cho dễ đọc, có cả cái giỏ to chứa được chiếc laptop to thuở trước, bây giờ lại có cái tablet – nói chung là có đủ cỡ đủ kiểu mà chẳng biết dùng sao cho hết – 33 năm say sưa cùng danh lợi cùng cách sống thực dụng – cái lạnh cũng quen dần, nỗi nhớ thuở xưa còn vương vấn lại chẳng muốn ghi xuống làm gì!
Hôm qua mọi sự đã an bày cho hai đội bóng, hôm nay chẳng còn gì cho cụ bà chí chóe với cụ ông – ai thắng ai buồn ghê! Ông thắng em thua – Em thắng ông thua – Hừm ngồi ghế nệm quấn thêm cái chăn xem chiếc bóng tròn lăn qua lại, nhắc cái thuở xếp hàng rồng rắn vào rạp chiếu phim xem đá banh sau năm 75 (?) hò hét khan cả cổ! Lúc ấy lại nhắc chuyện xem đá banh trên sân Hoa Lư! Thì ra con người thích chuyện ngày xưa hơn chuyện bây giờ! Nhớ xem Ông thua hay Em thua nhi? Hình như sự thắng hay thua đã không còn tính trong nhà này giữa hai ta, vì Ông thắng em vui theo Ông – Em thua Ông buồn theo em, thế là huề nhau – Ông nấu cơm em làm thức ăn, ăn xong . . . mình tính xem đứa nào sẽ rửa bát – có đúng hai cái bát hai đôi đũa một cái tô một cái đĩa, họa hoằn thì thêm vài ba cái bát vài ba cái đĩa cái tô, lại có cái máy nó rửa cho, nên thắng thua bây giờ chẳng còn gì phải ầm ĩ !
Thế thì sao nhỉ, hôm nay sẽ lại như mọi hôm không có đá banh, một tiếng yoga – nửa tiếng đạp xe – xong đủng đỉnh ra sân xem chim sâu ăn hồng chín rồi hát vang nhà nhừng bài không ai thèm hát – thế mà vui suốt cả ngày!