Má đi lấy chồng con ở với ai!”
Tui ru nó, thì con gái tui chứ ai riết rồi tui ở mình ên tới hồi nó biểu: “Lấy chồng đi Má!”
Ngẫm nó nói cũng đúng, khi không tui cản trở đời nó, hễ tui ở mình ên bụng nó an sao đặng để đi lấy chồng, hèn chi đi mần dìa nó xúi tui đủ chiện hết vô lớp nhảy đầm tới vô lớp tập “dum ba” rồi vô nhóm bơi lội tập tành chung dí nó! Nói nào ngay con gái tui trắng da dài tóc mơn mởn xuân thì, nghe người ta khen nó đẹp tui ưng trong bụng biết nhiêu mà nói Con gái có lứa có thời hỗng lo mà kết cặp có ngày treo góc bếp đặng lên chức bà cô! Mà tui có mình nó cái chức bà cô coi mòi cũng hỗng ổn luôn nữa chớ!
Nghĩ cũng ngộ, thời tui làm đàn bà con gái sao khổ trăm bề trên có cái búa bự chảng dưới có cái đe cũng chành bành, lạng quạng là bị ép dẹp lép như con cá he con cá đuối, búa rìu của bà con chòm xóm, đe của gia pháp nghiêm minh. Chòm xóm có tốt cũng có xấu chèn ơi chuyện lớn nhỏ gì mà chuyền từ cửa này qua cửa nọ là có thêm chút muối chút bột ngọt thêm luôn thạch cao thạch tín nói chung là chiện nhỏ như chiếc kim may biến thành cái đinh bù long có đầu có đuôi nghe rụng rời chơn cẳng. Gia pháp nghiêm minh cũng truyền từ đời ông bành tổ theo dính ông Khổng ông Không ở tuốt bên Tào – mấy chả ép phụ nữ xuống thành hàng tôi tớ làm tì làm thiếp hễ vui thì ghé qua đêm, hễ hỗng vui heng nhốt trong cung cấm, ủa tui kể chuyện phim tàu ha, mà thiệt có thiệt trong sách tui đọc à nghen, không tin kiếm đi là biết hà – cái gì mà: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử! Tòng dị hết đời rồi còn gì, hở chỗ nào người phụ nữ chớ?
Rồi cái búa cái đe đó nó phá không biết nhiêu cuộc đời mà nói, Thuyền Ra Cửa Biển – Tình Lan và Điệp – Nửa Đời Hương Phấn rồi tui nữa nè, con gái tui nó biết ráo nó tỉ tê kể ra tui mới hay:
– “Má im thinh không thèm nói gì cho tui nghe, má tưởng má dấu nổi tui sao? Bà ngoại với Dì Tư kể cho tui nghe ráo rồi má à. Hồi đó má “cả nể” ai, hồi đó má yêu ai, thương ai tui biết hết á, một nửa người đờn ông không thể nào tính là một được, cho nên má dở dang, cho nên má phải trốn hàng xóm bạn bè, lên Đà Lạt ở tạm nhà dì Tư, cho tới ngày cái “nét ngang” má mang mất đi để bụng má nhỏ lại thành “phận liễu” buồn thiu một mình nuôi tui khôn lớn.”
Nghe nó tỉ tê kể nước mắt tui tuôn dầm dề ướt gối nó đâu có hay, nhớ hồi tui trắng da dài tóc ngu trân biết chi chuyện gái trai, má tui nói hễ nắm tay trai là có bầu, hễ ngồi lên cái đòn có thằng nào ngồi trước còn ấm cũng có bầu, phải mà má tui dậy tui rõ ràng rành mạch là phải như con chó dính lẹo mới có bầu thì tui đà thủ canh cho kỹ có đâu để thằng cha của con gái tui nó hung hãn chiếm đoạt tui tại nó nắm đặng tay tui một lần kia chớ! Chả nắm rồi tui thấy im re có bầu có bí chi đâu, dị là má tui nói sai chớ sao, tui hết sợ chả, tui lờn như cá lờn bơm thấy rọ hỗng dè chừng lờ đờ chui dô thì được chui ra thì không.
Tui nhớ chả ghé tiệm may của tui cũng là cái nhà của chả cho tui mướn lấy tiền tháng, tui chìa tiền ra chả nắm tiền cùng dí tay tui còn khen tay tui mềm như gấm lót hột xoàn mượt như lụa Tứ Xuyên, tui mắc cở mà rồi hỗng biết ma quỷ ám sao tui đứng như trời trồng hỗng nhúc nhích – một lần được sẽ có lần nữa, rồi tui thiệt tình hỗng nhớ hồi nào chả ghé lấy tiền tháng ngày một trễ hơn, trễ đây là trễ giờ chứ hỗng phải trễ ngày à nghen, hồi đó ghé buổi sáng riết cái ghé buổi trưa mang theo cơm ngồi rỉ rả cà kê nói chuyện rồi mời tui ăn, từ trưa chả đổi qua chiều, ăn cơm chiều rồi hỗng dìa mới ngặt, từ nắm bàn tay chả nắm ráo đời tui rồi đó con gái tui nó rỉ rả kể rồi tui khỏi nhắc lợi làm chi cho hổ ngươi kiếm chỗ lùi mặt không kịp, tui nói rồi mà hồi đó tui ngu thấy mẹ chớ có đâu như bây giờ tui biết dậy con tui, hỗng phải nói vầy mới đúng con gái tui nó dậy tui rành rẽ chuyện làm sao mà có bầu – có bầu dí người mình thương yêu mới tính, bị ép uổng là đi thưa ba tòa quan lớn không có gì phải mắc cở, phụ nữ phải có quyền la làng la xóm lôi mấy cái thằng xàm xỡ coi thường đờn bà con gái ra thanh thiên bạch nhựt cho toàn dân biết, đặng chừa bản mặt nó ra, hồi dưới quê còn thêm cái chuyện nắm tóc đờn bà đấm đá nữa chớ nhớ lợi tui còn rùng mình !
Con gái tui đi học trong trường ngoại quốc, nơi đàn bà con gái được cưng sau con nít, hễ lên tới cấp lớn dậy thì tụi nhỏ biết ráo nạo chuyện hồi đó má tui dấu kín không bao giờ dám nói, tui theo kiểu má tui úp mở nói cho con gái tui nghe là coi chừng bị này nọ, tại nó đi học chung dí con trai, chèn ơi! Thay vì tui dậy nó, nó dậy lợi tui: “Má à đừng lo cho tui, tui biết ráo á má! Trường tui còn dậy tụi tui cách làm hỗng có bầu nữa kìa, muốn gì đợi học xong ra trường có nghề nghiệp rồi tính, còn đi học có bồ có bạn cho vui hỗng có sao!” Ngoài chiện này nó còn kể tui nghe chuyện nhiều bà hỗng có bầu được phải kiếm người mang bầu giùm mới ngộ chớ, chèn ơi chin tháng mười ngày rồi cái bụng xình to rạn nứt thấy ghê mà mang giùm, đẻ ra rồi sao ta, tui suy nghĩ mà lo rầu giúp thiên hạ, máu mủ chung dòng đẻ nó ra giao cho người ta cái rụp, kiếm mớ tiền xài đâu được nhiêu lâu mất tiêu mất tiều, thiệt là kinh thiên động địa mà!
Ừa con gái tui biết ráo nên nó la tui hà rầm chuyện ưa tủi thân nhắc tới chồng là khóc, tại tui chưa có chồng mà có nó, tui ôm mối nhục khóa kín cổng trái tim chằng tới chục ổ khóa, ai tui cũng không ưa, bầy đặt đòi bắt tay tui là tui chạy thụt cà lùi trăm thước có lẽ cả đám người tui quen nói tui làm cao, dòm ai cũng tưởng người ta theo làm thân – thiệt ra tui tủi tui sầu tui lo người ta biết chuyện cười chê tui ngu nông nổi – nhờ con gái tui nó khui ra tui mới hay tui ngu thiệt sự hỗng phải ngu thường nghen, chuyện qua rồi cho nó qua như phà qua bến khác mắc chi rì kéo nó phải hông!
Cái rồi tui gặp Ảnh mèn ơi ảnh ca không hay ảnh đờn nghe cũng dở mà sao tui cảm trong lòng tại cái giọng của ảnh thiệt thà hỗng láng lẫy, ảnh là chú họ xa của gia đình thằng nghĩa tế tương lai của tui, má của thẳng tới thăm má con tui rồi tui qua thăm lại, rồi tiệc rồi ca ra o kê rồi ảnh ôm đờn hát, tui yêu cầu ảnh hát bài Duyên Thề ảnh nói bài đó ảnh thích thiệt thích nên hát liền một hơi luôn tới khúc:
ngày đó lứa đôi vui duyên tình đầu
mộng ước tan rồi để buồn mai sau
để buồn mai sau . . .
Rồi cá cắn câu hỗng biết ai là cá ai là người câu, mà hễ thằng nghĩa tế tương lai tới thăm con gái tui là có ảnh, cái rồi . . . tóm lại là:
Mèn ơi tại con tui nói chắc như ốc vít bắt vô cột sắt tui mới ngỏn nghẻn nói: Ừa lúc ảnh hỏi: “Chịu dìa nhà tui nấu cơm ăn chung dí tui hông?”
Rồi chiện nó tới đùng đùng, tại đâu cần trầu cau xin xỏ ông bà cha má chi nữa đâu, tui quyết định vận mệnh đời tui mà, ngày mơi tui đi lấy chồng.
Tui máng cái áo dài màu thiên thanh hy vọng có điểm hoa cúc trắng rơi rơi, cái hoa này con gái tui nó biết tui thích nên kiếm mua cho được, hồi nó còn nhỏ tui ưa bứt bông cúc chỉ nó cách đếm cánh hoa đoán coi tui yêu nó bi nhiêu: Một chút – thiệt nhiều – không yêu! Rồi có khi tui cắt cả bó kết cho nó đội lên đầu chụp hình, trong tiềm thức dấu kín trong não của tui là ngày làm cô dâu có hoa đội đầu có hoa cầm tay, giống y chang hình tui thấy trên báo tây báo mỹ. Con gái tui thiệt chu đáo mà, nó mang dìa xấp vải tui trầm trồ đúng ý, rồi cái đầm soa rê màu khói hương điệu đàng dài qua gót hợp dí đôi giầy màu xám tro thanh cảnh, tóc tui nó kiêu thợ nhuộm hai lai (highlight) cuốn lọn lọn chuẩn bị cho ngày tui đi lấy chồng, khách nó mời ngoài gia đình tui gia đình ảnh là đám bạn của nó với thằng nghĩa tế tương lai chắc cũng chục bàn không ít. Nơi nó tổ chức đám cưới cho má nó trên ngọn đồi dòm xuống thung lũng xanh lè màu cỏ, nó nói hồi dẫn tui tới coi: “Hễ chiều có nắng rọi là chuyển màu hồng cho má coi, chụp hình cưới lãng mạn kể chi, nhớ dựa đầu vô vai dượng đó nghen!
Tui hỏi: Bay làm đám cưới cho má đặng làm nháp lấy kinh nghiệm tổ chức đám cưới cho bay phải hông?
Nó cười cười:
– Tui xúi má đi lấy chồng thì tui phải lo cho má tới nơi tới chốn chớ, má lo đi ngủ sớm ngồi đó thẫn thờ chi cho cái mặt hỗng tươi, ngày mơi sáng sớm có người tới nhà trang điểm làm tóc cho má đó, cỡ chừng 10 giờ là phải xong hết mọi chiện nghen! Ly sâm tui ngâm sẵn nè má uống chút chút đi, đám hoa trang trí heng bó hoa cho má cầm nghen màu xanh tiệp màu áo dài má mặc tui với đám bạn kết xong rồi đó, bánh trái người ta cũng giao tới tận nhà, má nhớ nhắc người ta cài cái lược có hoa màu xanh lục tui để sẵn ngay bàn trang điểm cho má đó – tiệc tối bận soire nhớ coi chừng đạp gấu áo, y mà khỏi lo đi lúc đó có dượng dìu mà sợ gì!
Chèn ơi! Thuở nào người ta nói: Áo mặc không qua khỏi đầu!
Thuở nay con gái tui nó chòng áo qua đầu cho tui nè Trời!
Tháng 5 – 2023 –
chuyện hay quá ạ, cô con gái thiệt là dễ thương! ♡
ThíchThích
Cảm ơn Yanimia đọc nhé – ngày vui thật vui!
ThíchThích