Ngẫm

“. . . mỗi khúc quanh trên đường,
mang về ý tưởng mới
mỗi buổi rạng vầng đông
cảm xúc phả mùi hương. –
NTHH dịch của tác giả Vô Danh
Nguyễn Thị Hải Hà Tháng Giêng năm 2024”

Không được ghi cảm nghĩ sau những bài viết tuyệt vời của chị, em phải mang nó về nhà thế này, chị ơi em nhớ chị có hỏi em “đi du lịch để làm gì?” dạo nào ấy, em không thể ghi tách bạch từng chi tiết như chị viết, ngày còn ở Việt Nam trước 1975 em chưa được đi qua lằn ranh vĩ tuyến 17, miền Đông thì B’Lao – Đà Lạt, xoãi xuống chút đến Nha Trang là hết, còn trẻ thì hình ảnh mờ mờ là thông là cát, những tháp Chàm có thấy cũng chỉ ngắm nghía từ xa vì vào được đến đấy phải là người dân địa phương và nhất là hoang phế lắm, câu nói: “Mấy ổng ở trong trỏng!” không phải nói đến điều gì thần bí mà là nhắc đến phía bên kia, cũng cùng màu da cũng cùng dòng máu Việt!
Sau 1975, cũng có đi thăm, mà là đi buôn tìm nguồn sống, dạ rối bời bời nhìn cảnh sống miền Trung “chó ăn đá gà ăn muối”, đường đi loang lổ dấu tích chiến tranh! Trở về từ quê hương thứ hai năm 2013 nhìn ngắm lại ngỡ ngàng như chị tả.

Miền Tây sông nước trước hay sau 1975 em cũng từng ghé đến, cũng thơ cũng nhạc, cũng mùi đất cũng món ăn, trái dừa nước dừa lửa bánh xèo tôm nhảy tự vó lấy, cá đồng trên ruộng vừa gặt xong nước ngọt trong lành lội xuống cắt hẹ nước mang về ăn mắm chưng thơm ngạt mũi!
Rồi cũng thử tìm lại mà không còn nữa, bây giờ ngồi đọc chị viết em biết một điều: Tìm về kỷ niệm không dễ chút nào, khi mình đi tìm là nó đã mất có phải?
Em cám ơn chị cho em món ăn tinh thần buổi sáng trong lành!

5 Replies to “Ngẫm”

  1. khi mình đi tìm là nó đã mất có phải?

    thường thường mất gì hay để quên đâu không nhớ thì mình tìm hả cô, cứ yên trí cho nó nằm yên đâu đó trong lòng là còn chăng… không tìm vì không muốn thừa nhận rằng đã mất, hay đi tìm vì mong gặp lại một thoáng hương xưa…
    ôi con đang nói tào lao cái gì vậy nhỉ?

    Đã thích bởi 2 người

Bình luận về bài viết này