Tại Sao?

Tôi không biết phải trả lời tại sao, cho câu hỏi “tại sao” tôi hay được hỏi lúc này, qua email, qua những tin nhắn riêng tư, và ngay cả khi gặp mặt các thành viên trong gia đình – các bạn hữu, thân hay không thân, ai cũng có câu hỏi “tại sao” để hỏi.

“Tại sao cháu mất!” tôi ghi dấu chấm than, không là dấu chấm hỏi, vì chính tôi cũng tự hỏi mình “Tại sao con mất, con ơi!”
Đã là 40 ngày qua, cơn chấn động dường như lắng xuống, nó có lắng thật sự không tôi cũng không biết nốt, chỉ biết riêng phần tôi dù không đau đớn, dù đã chấp nhận nhưng tôi vẫn nhớ và khóc, khóc một cách nấc nghẹn, không chỉ là nước mắt tràn ra. Tôi biết tôi đã cố gắng ghìm giữ nén, để sống như không có gì xẩy ra, nhưng nó đã xẩy ra cơ mà! Đọc tiếp “Tại Sao?”

Chợ Trời California Avenue Farmer’s Market

California Ave., 94304 Palo Alto, CA
http://pafarmersmarket.org

Đi chợ là thú vui, là giờ phút quên phiền muộn nếu bạn đang ở Mỹ nhất là ở tiểu bang California nắng ấm. Nói chung chung như thế không đủ – phải thêm vào thành phố Palo Alto – thành phố San Francisco – thành phố San Jose – thành phố Milpitas – những khu chợ tôi đã ghé đến để mua những loại hoa quả – bánh trái.
Họ có bán cá tươi mới được bắt – có thịt xông khói không có thịt tươi, người bán lẫn người mua đều rất vui vì chợ trời rau cải giống như một ngày hội nhỏ để mọi người nhảy múa dưới nắng.

farmer’s market

Quăng phiền muộn đội nón lên đầu, cài hoa lên tóc đi chợ.
Chủ nhật vừa qua, thời khóa biểu của tôi đầy kín như mọi chủ nhật – có thêm một việc cho tôi thêm vào: đi thăm cô bạn đang điều trị tại bệnh viện Standford, trước khi bạn được chuyển về nhà thương nơi bạn cư trú cách nơi tôi ở 6 tiếng lái xe.

Ngày bạn nhập viện để được giải phẫu là ngày Crystal ra đi – sau đó bao nhiêu việc xảy đến trong gia đình khiến tôi không sao dứt ra được, cho đến chủ nhật vừa qua.
Đọc tiếp “Chợ Trời California Avenue Farmer’s Market”

Vọng

“I wish I didn’t constantly delete my messages in my voicemail…… then i would still hear you talking to me. I wish I didn’t go home that week in between summer sessions because then we could have hanged out like we normally would. I wish that when you called me on that Sunday, that I had asked you about your day and how you were doing……. You dont know how terrible I feel for not asking. I’m so sorry I didn’t ask. I wish I had talked to you longer but I had to go eat, I dont even know if you believed me. Maybe you thought i didn’t want to talk to you….. I still have your bird book. We were supposed to go bird watching remember?”

“Hey Luis, it’s okay, don’t beat yourself over it. I spent most of my time thinking that I could have been a better friend, about how many things could have been so much different if I weren’t so concerned with my own life. A part of me still wants to cry even now because there are days when I think about her and realize again that she’s not here with us.

I ask myself: what am I supposed to do now? It almost feels pointless to do anything without being able to tell her about it and see what she has to say. But there’s a point when I had to stop regretting the past. If Crystal knew I was crying all the time a couple of weeks ago, I think she’d feel very sad and guilty too. So instead, I do my best to look back at all the memories I had with her and laugh and wonder how I could have met such a wonderful person in my lifetime.

I no longer let my regrets become a crux for my guilt but an indication of her importance to me. My heart feels emptier with her gone but whatever part of my heart that used to fill that hole died with her. So that’s why I like to think that wherever she is now that she is not alone for a part of me will always rest with her.

I’m not sure what else to say but please continue being happy, if not for your sake right now, at least for hers. I’m sure she would prefer to see you happy.”

Đến – Đi

Tôi khựng hẳn lại, chững lại, không muốn di chuyển, viết – nói – khóc – cười, dù chung quanh mọi sự dường như bình thường không thay đổi! Đúng thật là trái đất vẫn đang quay, mặt trời vẫn đang mọc hướng đông, lặn ở hướng tây, mùa đang thay đang sang thu.

Bên cửa lá xanh pha màu úa!
tôi tự lay vai tôi:
này này có đến có đi
này này có sinh có diệt
này này có có có mất Đọc tiếp “Đến – Đi”

Crystal

Trong veo
Dễ vỡ
Vỡ
Đau quá Crystal ơi!
Mảnh vỡ Crystal để lại
cắt tim Mẹ, cắt lòng Bố, cắt ruột Em
xâm lấm tấm trên da bác
Crystal ơi – Crystal ơi!

Maria Crystal Nguyễn Như-Thảo
À há, con đang làm gì đó, bác đến con không ra chào!
Bác không tin, nhất định không tin điều bác nghe trên điện thoại: “Thảo mất rồi!”
Mất là sao? Con bé xinh xắn hai mươi tuổi đầu như nụ hoa vừa chớm nở, giọng nói líu ríu như chim, bác hay nhắc, nói lớn lên bác mới nghe được! Mất! Không còn nữa! Vĩnh Viễn ra đi!
Tiếng Việt có những chữ bàng hoàng sửng sốt, đau lòng, đứt ruột, nhói tim, bác không tả ra được cảm giác trong lòng của bác, trong tim trong dạ của bác, vì lúc ấy tất cả không một cảm giác nào tồn tại, bác có nghe tiếng bác thét lên, bác có ngồi sụp xuống đất, bác có òa khóc, không gọi rõ được tên của con, rồi sau đó là hết, không còn gì bên trong xác thân của bác nữa.
Ngồi trên máy bay, nhìn những đám mây trắng lơ lửng, bác có khóc hai lần, nước mắt tự nó tuôn ra, và ngực của bác thổn thức, bác không khóc cho con mà khóc cho mẹ, bác nhìn thấy mẹ con, người em gái út của bác, bác nghĩ sự đau lòng của người mẹ dành cho đứa con gái yêu quý, hẳn gấp ngàn lần lòng bác đang đau.
Như Thảo của bác ơi! Ngày bác đến Mỹ con đang nằm ngoan trong bụng mẹ, hai mươi năm trôi qua, bác nhìn con lớn từng năm, nhìn con trưởng thành, từ con bé tí teo hay khóc nhè đến con bé mặc đầm hồng đi học mẫu giáo. Khi con lên trung học, biết để tóc thề, đi dạy học Việt Ngữ, con còn nghĩ ra những câu chuyện cười duyên dáng chữ Việt xen lẫn chữ Mỹ để kể bác nghe. Chiếc bàn hai bác cháu cùng làm bánh, con đòi bác dậy đủ thứ, bánh bao chỉ, bánh trung thu, bánh khoai mì. Mới hôm lễ Tạ Ơn, một mình con đứng bếp đãi tiệc cả gia đình, chiếc bánh táo thơm phưng phức, khay khoai lang ngọt ngào con phủ hạt dẻ nướng rám nâu duyên dáng .
Như Thảo của bác, có lần bác trả lời con về chữ NHƯ , và nói hai bác cháu mình không là hoa, không là cỏ, chỉ giống hoa giống cỏ vậy thôi. Con cười bảo: Bác giống hoa nên hay cười, con giống cỏ nên hay giận!
Những điều nhỏ nhặt bác nhớ đến con nhiều vô số, không kể ra hết được . Hai tuần trước trên face book, hai bác cháu vẫn còn viết với nhau cơ mà!




Bác đang ngồi trong phòng của con, trước bàn phím con đã dùng, ngày con chào đời cất tiếng khóc đầu tiên trong nhà thương mẹ con đã chịu đựng đau đớn vì bị mổ, mẹ con nghiến răng khóc, hôm nay bác cũng thấy mẹ con khóc, đôi mắt cạn nước khô đỏ, bố của con mắt cũng khô đỏ, bậc sinh thành nào không khóc vì mất con Thảo ơi! Chiếc áo dài trắng cài hoa, mẹ dẫn con đi mua hôm nào, còn mới nguyên con chưa có dịp mặc, mẹ mang ra cho bác ủi để diện cho con lần cuối, bác nuốt nước mắt bao lần, có ai nghĩ ra bác phải ủi áo cho con mặc như thế này không? Trong lòng bác ước gì bác đang ủi cho con nếp áo ngày cưới.
Bác bật khóc không sao kềm giữ được, khi chọn mua chiếc áo quan cho con, có điều gì nghịch lý hơn không hả con? Bác đang trách con nhiều quá Thảo nhỉ, càng trách con bao nhiêu bác càng biết ra bác yêu con bấy nhiêu, ai mà không yêu thương con được chứ, đứa cháu gái hiền lành duyên dáng, lúc nào cũng nghĩ đến người khác, chẳng nghĩ gì đến phần mình. Con làm bao nhiêu việc công ích từ dạy Việt Ngữ đến xung phong đi giúp các hội chợ gây quỹ, các đoàn thể sinh hoạt cộng đồng, nơi nào cũng có con góp một bàn tay.
Như Thảo ạ, bác ngưng bao nhiêu lần, không thể nào trải hết lòng bác ra trên mặt chữ, dù bác biết con bây giờ đang thênh thang bay bổng một nơi thật đẹp, thật bình an không lo âu không khổ sở, đây là điều bác dùng để an ủi chính bác lúc này. Bác tin con đang đi đến nơi tràn đầy hạnh phúc – tràn đầy bình an.
Bác đã nói cho con nghe, bác yêu con, nay bác lập lại lần nữa bác yêu con vô cùng Như Thảo của bác Hoa ơi.
Con đi chơi vui nha, nhớ cầu nguyện cho bố mẹ, cầu nguyện cho em Nguyên gia đình và bạn hữu con nhé, những người thương nhớ con, đến nỗi khóc không thành tiếng vì tiếc thương con.

Bác Như Hoa của bé Như Thảo.

Phận Gái Thuyền Quyên – Giao Tiên – Nguyên Thảo


Giọng Nam

Giọng Bắc

Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi
dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi
khi xưa thầm nói yêu nhau
bao nhiêu mộng thắm ban đầu
thôi xin đừng tiếc nhớ thương chi
Từ nay đôi mình thôi đừng nhớ mong
Mười hai bến nước biết bến nào trong
tuy em đành phải sang ngang
thương yêu ngày cũ chưa tan
xin anh đừng oán trách người đi

Thôi! từ đây thôi nhé
anh về sống âm thầm đếm thời gian
Xóa mờ dĩ vãng mến yêu
Anh, xin hãy quên đi
cho kẻ vu quy cùng người trăm năm thề nguyền gắn bó thủy chung muôn đời

Từ nay thôi đành thương gọi cố nhân
người đây kẻ đấy cách mấy đò ngang
đôi ta nào phải thiên duyên
gieo chi lời trách ưu phiền
xin thương giùm phận gái thuyền quyên.

Bánh Canh – Lọt – Tằm

Hôm nay chị làm siêng viết cho em đọc về các món bánh dùng bột gạo pha chút bột năng – làm chín một nửa, sau đó ép thành sợi luộc trong nước sôi để ăn .

Nói đến nấu nướng là nói đến công việc thường ngày của quý bà, quý cô, thành ra nấu nứong đến một lúc nào đó thành công việc nhàm chán, mệt mỏi cho dù có một lúc nấu nướng đã là niềm vui . Đọc tiếp “Bánh Canh – Lọt – Tằm”

Bánh Lọt

Hôm nay có khách ghé chơi, tối xem pháo bông ngay bên góc đường – nấu món bánh lọt, mủ trôm ăn cho mát. Bánh lọt này vừa dùng cho mủ trôm, dư trộn vào đậu đỏ, đậu xanh nước dừa, dư nữa trộn vào tàu hũ nước đường, nói chung bánh lọt ăn chung với nhiều thứ đều được. Gọi tên nó là bánh lọt chắc tại bột lọt qua mắc rổ xuống tô nước lạnh quá .

Ngày xưa thì khuấy bột gạo + bột năng với nước vôi trong + lá dứa cho thơm, bây giờ dùng 250 gr bột củ năng, với 7 chén nước lá dứa, không cần vôi hay nước tro tàu chi cho mệt, thắng nước đường 1 chén nước 1 chén rưỡi đường, sau đó thích ăn lạnh thì cho thêm đá bào, khong sợ mỡ trong máu thì đổ nước cốt dừa vào, có thể thay = sữa creme. Đọc tiếp “Bánh Lọt”

Bánh Tằm Bì

Một món ăn trong kỷ niệm thời học trò của tôi. Món ăn có đón đưa, có mắc cỡ đỏ mặt mím môi . . . rồi thôi. Người bạn đi ăn chung, cũng có người đưa đón, cũng mắc cỡ đỏ mặt mím môi . . . cũng rồi thôi không đi đến đâu hết!
Đọc tiếp “Bánh Tằm Bì”