Đến – Đi

Tôi khựng hẳn lại, chững lại, không muốn di chuyển, viết – nói – khóc – cười, dù chung quanh mọi sự dường như bình thường không thay đổi! Đúng thật là trái đất vẫn đang quay, mặt trời vẫn đang mọc hướng đông, lặn ở hướng tây, mùa đang thay đang sang thu.

Bên cửa lá xanh pha màu úa!
tôi tự lay vai tôi:
này này có đến có đi
này này có sinh có diệt
này này có có có mất

Mỗi sự mất mát cho tôi một bài học, bài học khắc vết dọc – vết ngang trong tim tôi.
Khoa học không chứng minh nổi tần số của đau khổ – hình như họ có đo được tần số của hạnh phúc qua nụ cười. Nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của đau khổ có cùng một công thức hóa học nên người ta không thể phân tích chăng?
Bao lần trong đời nhìn thấy con người khóc, hình như thấy hoài mỗi ngày, ít ai trầm trồ: “cô ấy – anh ấy khóc!” Họ thích nói về con chó con mèo: “Hình như chúng nó biết khóc, đến con bò cũng biết khóc thì phải, mắt con bò nhìn buồn thiu!” Sự thật cua giọt nước mắt không ai đóan được, khi người ta cảm nhận điều gì ấy tuyến nước mất cương lên và tràn ra khỏi lỗ hở thật nhỏ bên khóe mắt. Người có tuyến nước mắt khỏe, làm việc đều đặn được xem là người có đôi mắt đẹp long lanh như hồ thu (!). Khi tuyến nước mắt bị nghẽn, mắt khô đỏ, toàn khuôn mặt bị lây cái khô khốc ấy mà thành u uẩn, nhìn không tươi nhuận! Thuyền buồm nào bơi lội được trong hố mắt khô! Chẳng câu thơ nào đối nghịch lại hai câu:

mắt em là một dòng sông – thuyền ta bơi lặng trong hồ mắt em (trăng lên – Lưu Trọng Lư)

Mỗi lần ra vườn cắt cành cắt hoa khô, vô tình cắt vào chiếc nụ, tôi hay ta thán một mình: “Á” và vội vàng xin lỗi nụ, tôi đã vô tình không để nụ được sống đời hoa cho biết với “hoa ta”. Mới là nụ, chưa biết cảm giác e ấp nở, chưa thích thú tỏa hương, chưa ngạo nghễ phô sắc, chưa lả lơi đùa nắng cợt gió, tôi xin lỗi nụ là phải! Những điều mất ấy, làm tôi hụt một nhịp thở, chưa đủ để nước mắt tôi ứa ra.

Chiếc nụ tôi vừa bị mất, không tại tôi, tại Thượng Đế – tại số mệnh – tại vô số lý do con người có thể đưa ra, phần vì muốn an ủi, phần vì muốn giải thích một lý do bất ngờ xẩy đến – dưới ánh sáng của mặt trời tất cả mọi sự cố đều phải có một nguyên nhân. Tôi lắng nghe tất cả mọi nguyên nhân từ trăm ngàn vạn phía, từ khoa học đến phản khoa học, từ lạc quan đến bi quan, từ chấp nhận được đến không chấp nhận được, gom hết lại tôi chấp nhận được một sự thật hiển nhiên là MẤT . Giải thích thế nào thì giải thích, tôi bị mất – gia đình tôi bị mất – xã hội bị mất – hành tinh bị mất, mất một sinh mạng, mất một người thân.
Mỗi ngày, bao nhiêu người bị mất, bao nhiêu gia đình bị mất, hành tinh xoay chuyển – mất mát! không còn! chấm hết!
Tôi nhìn lá thấy lá uốn éo đau, nhìn hoa thấy hoa tàn tạ đau, lẩy trái trĩu cành cũng thấy đau, cái đau của cắt đứt chia lìa.
Ai kể lể đâu đó về nỗi đau, chỉ là một kiểu viết, một kiểu cảm nhận, khi kể ra được có nghĩa là vết thưong đã được chăm sóc đã khép miệng, máu đã cầm không còn chảy, các sợi gân cảm giác đã thôi thổn thức truyền tín hiệu lên não. Mấy tuần nay tôi vẫn bình an, như không có gì xảy ra, vẫn bình an khi nhìn mặt trời mọc hướng tây lặn hướng đông, hai hướng lẫn lộn vì tôi bình an mà không biết bên nào phải bên nào trái.

Tôi đi làm, gặp bạn bè, gặp những người bệnh nhân dễ thương của tôi, nghe hỏi: “Cô khỏe không?” tôi nhỏen cười như thường lệ: “dạ khỏe!” và luôn nói thêm: “ngày hôm nay đẹp qúa, lá xanh, nắng vàng, ấm áp!”. Nếu ai có mắt nhìn xuyên thấu thịt da, sẽ thấy toàn thân tôi chi chít nỗi niềm khó tả, nó chỉ lờ lờ một màu xám đen đậm nhạt.

Hôm nay thứ sáu 31 tháng 8 – ngày lễ tang cho bác của tôi – hôm 13 tháng 8, ông ngã trong nhà dưỡng lão – hai con số thay đổi vị trí – Ngày 13 tháng 8 ngày lễ tang của Maria Crystal – 20 tuổi – ngày 31 tháng 8 ngày lễ tang của Guise 85 tuổi. Tôi như người ngủ trong lúc thức – và thức trong giấc ngủ. Chồng tôi biết điều gì đó trong tôi đau đớn lắm, nên anh chỉ biết quàng vai kéo tôi gục vào bờ ngực. Bạn làm chung biết tôi tan nát kiểu gì đó, nên cũng hay choàng ôm vai tôi từ phía sau lưng.

Tôi hứa với riêng tôi, như mọi lần, mỗi khi gặp bất trắc trong đời sống, tôi sẽ đối mặt với nó, tôi sẽ chạm đôi tay của tôi vào nó, tôi không buồn hỏi tại sao, tôi bắt tôi làm điều gì đó có thể làm ngay trước mắt. Tôi rất nghiêm khắc với trái tim mè nheo của mình, tôi cấm nó yêu quá – nhớ quá – thương quá! cái tuổi thương vay khóc mướn đã qua, bây giờ là tuổi chấp nhận, không suy diễn không thắc mắc, chỉ nhận thật điều đang đã sẽ xảy ra thế thôi.

Đến và Đi – ai muốn đi thì đi đi, tôi đã đến còn đang tồn tại, nhìn bóng lưng của những người đã bỏ đi, có người tôi hét lên gào lên: “Sao bỏ con mà đi Mẹ ơi!” – có người tôi không hét không gào được, chỉ lặng lẽ chùi nước mắt vào gối quần thủ thỉ “Con mang Bố về cùng Mẹ!” khi ngồi bó gối rửa từng lóng xương ngày bốc mộ từ trại cải tạo. Bao người tôi khóc thương khóc nhớ, hai ông bà cụ hiền lành đã ban cho tôi một người chồng tốt, một người bạn đời quí giá. Bóng lưng các bác, các bậc trưởng thượng trong gia đình tôi khóc thương khóc nhớ! Có cái bóng của con bé Crystal là tôi không hét không khóc, chỉ ngẩn ngơ bảo cháu:
– Đi đi, đi bình an nhé con, bên kia cuộc đời này, bác mong có cỏ hoa đan lối, có thật nhiều hoa cúc trắng vàng trên nền cỏ xanh mơn mởn, có chập chùng những áng mây mang hình quả tim màu đỏ, con quay vòng múa hát những bài hát yêu thương không vướng vấp, hai tà áo xoắn xuýt gót chân, nụ cười xinh của con không bao giờ khép!
Viết được thế này, hẳn trái tim mè nheo của tôi có thể hài lòng một chút, để có thể đập hẳn hoi cho giờ phút sắp đến trong buổi lễ hôm nay – cầu cho linh hồn Giuse 1927-2012 mà không buồn bã lắm khi nhớ đến Maria 1991 – 2012 ./. chấm hết .

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: