3 – Paris hè 2011 Sương Nguyệt Anh

Hành trình cuối Paris

– Nghe nói khi đoàn về đến Paris – kinh đô ánh sáng hoa lệ- trời đã tối. Mọi người ai nấy mỏi mệt rã rời, chỉ muốn tắm rửa, rồi lăn ra ngủ cho đã, nên tuy Paris được xếp hạng là nơi du lịch đắt nhất thế giới, nhưng tối đó ở nhà T.Huyền mọi người thưởng thức bữa ăn tối “ngon hết xẩy” (mà không tốn xu nào!). Đó là nhờ mì gói Đại Hàn (của cô Qui mang theo, còn sót lại) Ăn theo kiểu “chồng chan vợ húp, gật đầu khen ngon” mì gói có giá trị cao “khi cần thiết” trong lúc du lịch, nên lấn sau đi du lịch bà con nhớ mang theo mì gói phòng khi “hữu sự” có cái “bỏ bụng” nhen! Nhưng nhớ đừng xài mì gói do Tàu sản xuất!
– Nghe nói sáng hôm sau, ăn sáng rồi ra trạm metro gần nhà T.Huyền để đi Versailles. May mà hôm qua T.Huyền đã chu đáo đi mua vé sẵn cho mọi người giá 6.5 Euro cho một người, chưa thấy ai hết lòng và nhiệt tình lo cho “khách” như T.Huyền, thật đáng gắn huy chương “Bắc đẩu bội tinh với nhành duơng liễu”!
Đến Vesailles trời vừa mưa lại vừa gió, nhưng số lượng du khách vẫn đông nghẹt, mặc áo mưa, che dù xếp hàng rồng rắn để vào cửa. Lâu đài Versailles do vua Henry thứ 14 xây dựng nên, là một trong những lâu đài tráng lệ nổi tiếng của Pháp. Cửa chính và cổng rào chung quanh sơn, phết vàng rực rỡ chói lọi dù là trong một ngày mưa gió ảm đạm!

dân ta chiếm trọn toa xe lửa đi lâu đaì Versailles

Đọc tiếp “3 – Paris hè 2011 Sương Nguyệt Anh”

1 – Venice – Hy Lạp – Thổ Nhĩ Kỳ – Nam Tư – Mùa Hè 2011

Nghe nói sau Đại hội Sương Nguyệt Anh năm rồi ở San Jose, chuyến đi chơi cruise Alaska và Oregon “vui qúa là vui, vui không chỗ nào chê hết!” nên bà con đồng lòng quyết định đi chơi tiếp hè năm tới 2011. Người được giao cho chức trưởng ban tổ chức là Thanh Huyền. Giao cho ai chứ giao cho “ Vua đi chơi” Thanh Huyền thì “chắc như bắp”. Quên nữa đàn bà đâu có gọi là Vua, nên xin sửa lại là “Nữ hoàng đi chơi” Đó là lý do thành hình chuyến đi chơi mùa hè năm nay 2011 của “nhóm ham vui Sương Nguyệt Anh” chu du qua 10 nước Châu Âu


Nghe nói trong đám ham vui tuyên bố “đi chơi tới cùng” của nhóm năm ngoái đã rơi rụng theo thời gian chỉ còn lại một số “nòng cốt” bám trụ giữ đúng lời “Ở đâu có đi chơi, ở đó có tui”. Số này đếm được trên đầu ngón tay gồm có: Thanh Huyền, Hải Lý, cô Qui, Hồng Yến, Anh Thư..Nhưng Trời thương bù lại, nhiều đệ tử mới xin gia nhập “nhóm ham vui Sương Nguyệt Anh” nên Thanh Huyền dõng dạc tuyên bố “không sợ ế, chỉ sợ đông qúa lo không xuể!” Đặc biệt sang năm đại hội Sương Nguyệt Anh sẽ được tổ chức ở Việt Nam, rồi sau đó sẽ tổ chức đi chơi ở vùng Châu Á, có sự góp “bàn tay phù phép” chuyên gia tổ chức đi chơi “vừa vui vừa rẻ” của Thanh Huyền, chắc chắn chuyến đi chơi sẽ vô cùng hấp dẫn! Đọc tiếp “1 – Venice – Hy Lạp – Thổ Nhĩ Kỳ – Nam Tư – Mùa Hè 2011”

Đi

Ngày xưa lắm, trước khi lấy chồng, tôi có một ước mơ đựoc chụp hình dưới chân tháp Eiffel, một tuần nữa thôi hai vợ chồng sẽ đi thăm Châu Âu, để thực hiện ước mơ này của tôi.

Chúng tôi đọc các tin tức từ các trang mạng, các kiến thức tổng hợp của các du khách đã từng đi đây đi đó – tập vài câu chào hỏi theo ngôn ngữ địa phương, tôi hiểu khi tôi thích thú nhìn người ngoại quốc học tiếng nước tôi, hẳn họ cũng thú vị khi nhìn môi tôi mấp máy phát âm ngôn ngữ của họ.
Ciao, salve come sta
Comment allez-vous Đọc tiếp “Đi”

Về Già

Tôi không dám khẳng định ngày mai bạn hay tôi sẽ trúng số, nhưng chắc chắn một điều trong tương lai tôi và bạn sẽ già . Câu đầu môi : Sinh Lão Bệnh Tử nghe như đùa mà có thật . Sinh : Mình không lựa chọn đuợc – Lão Bệnh Tử cũng không thể từ chối . Tôi thắc mắc giữa khoảng Sinh và Lão Bệnh Tử là cái gì tại sao không thấy nhắc đến . Hay tại trong khoảng đó tôi-bạn có quyền quyết định có quyền chọn lựa để đến lúc Lão Bệnh Tử có những phận số khác nhau. Sống luyện tội, ăn năn tội truớc khi chết hay thanh thoả hồn xác rũ áo ra đi. Chuyện kèn trống tiễn đưa không cần thắc mắc triệu người quen có mấy người thân khi lìa trần có mấy người đưa? Đọc tiếp “Về Già”

Lấy Chồng Nha Má

Má à!

Hồi khuya má ho hung đó nha má, tui nằm phòng bên mà lo cho má hết sức. Mùa này bông nở lung tung, chưa tính cỏ cũng đơm bông, làm cho con người bị dị ứng.
Trời chuyển Xuân mà gió còn lạnh cóng. Người ta lo hà rầm chuyện trái đất tả tơi vì con người phá tới lủng trời, rách đất, phần tui lo cho má một mình ên, chiếc bóng bên đèn.

Tui đọc thơ bà Hồ Xuân Hương, giọng đàn bà miền Bắc chì chiết trả treo, nói về phận đàn bà con gái mà tui buồn khan. Đó má coi: Đọc tiếp “Lấy Chồng Nha Má”

Xiêm Đen

Chị Huệ à!

Đám chuối Mễ chín rục thơm lừng, khi không cái thèm chén chè chuối chưng hết sức, lụi hụi kiếm mớ bột bán bột khoai đặng bắc nồi chè mời chị.

Tại đi kiếm mớ bột bán bột khoai mà thành chuyện, chuyện gì chị biết hông, chuyện đàn bà mình ưa lo xa chớ chi. Mớ chuối chín rục đó cũng tại tui lo xa mà có, tui thấy chợ bán on sale, người ta bẻ bán từng trái mà thấy rẻ bắt ham, tui mua nguyên nải xanh hườm, dù chưa tính nấu chi ráo á chị. Kiếm chưa ra cái keo đựng bột bán bột khoai, mà tui lôi ra lủ khủ quá chừng thứ trong trỏng, bột gạo bột nếp, bột năng, bột bánh bao, bột bánh cống, bột bắp, bột tàn mì, bột bánh xèo, bánh bò, bánh bột lọc, đậu xanh cà, đậu xanh nguyên vỏ, đậu phọng, đậu nành, chưa hết heng chị hũ chao trắng, chao đỏ, tương chay, tương mặn, rồi tới gói giấy gói ny lông, hiệu ba con voi, hiệu chuông vàng bột nêm, mè, thính, nghệ, chị thấy tui lo xa hung không chớ, tui mua đặng lỡ thèm có sẵn mà mần. Đọc tiếp “Xiêm Đen”

Hạt Gạo

“Còn không đến sáu mươi phút nữa, đồng hồ sẽ điểm mười hai tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc có tiếng trầm như nốt nhạc đại hồ cầm ru giấc ngủ, vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Một năm đã trôi qua, nhẹ như chiếc lá cuối cùng vừa rời khỏi nhành cây, bên khung cửa trước nhà chiều nay.
Buông tay thả mọi ưu phiền quên đi chiến tranh gây tang tóc vài góc thế giới, quên đi một lãnh tụ vừa bị treo cổ vì độc tài, một lãnh tụ khác qua đời đang được dân chúng thương khóc tuyên dương. Nơi nào đó người ta đang vui, nơi nào đó người ta đang buồn, nơi nào đó… và nơi góc này tôi ngồi viết vẩn vơ. Đọc tiếp “Hạt Gạo”

Hạnh Phúc

Bạn tôi viết nhạc – bài nhạc viết về hạnh phúc, câu nói: “hạnh phúc và khổ đau chỉ là một” có vẻ chỉ là cách nói đầu môi, nhưng đối với bao người đó là niềm đau thật! Khi sự hiện hữu của hạnh phúc đã mất đi
Hạnh Phúc

hanhphucmusicsheet

Lao Xao Tháng Tư

Cuối tháng Tư, nơi tôi sống bây giờ người ta khổ sở về mùa thuế. Gom góp tòan bộ giấy tờ từ nhà băng, đến lương, đến nhà, đến xe đủ cả để hy vọng lấy lại một số tiền từ sở thuế. Có câu nói thế này : “trên đất Mỹ chỉ có chết và thuế là một điều bất dịch không thay đổi”.

Tôi hững hờ với những điều ấy – nhà băng đối với tôi là nơi cất tiền, tôi chẳng có nhiều tiền để cất – nhà; xe là những vật dụng hơi lớn hơn cái lược, cái trâm đối với tôi, nên cũng chẳng có gì phiền lắm. Tôi không thay đổi lược trâm nhiều, nên cái nhà và cái xe cũng thế, chỉ một mà thôi. Người ta bảo không thay gương đổi lược là người chung thủy. Cứ nghĩ thế mà từ mấy chục năm nay tôi vẫn còn giữ cái lược ny lông màu xanh dương đậm. Đọc tiếp “Lao Xao Tháng Tư”

Đi Về

Tôi có người anh được xuất dương
Hôm qua anh ấy đã lên đường
Cả nhà ra tận sân bay tiễn
Phút biệt ly nào chẳng vấn vương
Xen lẫn bao nhiêu kẻ đợi chờ
Em nhìn nắng tắm dẫy phi cơ
Nghĩ về muôn nẻo trời xa lạ
Thấy rộn lòng son những ước mơ
Anh đứng trên thang vẫy vẫy chào…..
Xem dường thich thú biết là bao
Em cười trong lúc me và chị
Nước mắt trào dâng giọng nghẹn ngào
Máy nổ rồi chong chóng vút quay
Phi cơ cất cánh nhẹ nhàng bay
Em nghe trong gió lời anh dặn
Sẽ trở về sum họp một ngày . . .

Bài học thuộc lòng cách nay đã hơn bốn mươi năm, bỗng trở lại rõ ràng trong trí tôi, ngày chủ nhật 17 tháng 08 năm 2008, khi tôi ngồi im lặng nghe bao nhiêu người nói về Anh. Mùi hương trầm, mùi hoa thoang thoảng. Chung quanh là bạn bè, có người tôi biết có người không.
Cuộc đời đầy màu sắc, người ta có thể tổng hợp hay phân tách màu sắc tùy theo không gian và thời gian, tùy theo góc độ của thấu kính, tùy theo vui buồn lòng người.
Lòng vui hay buồn, mà bài học thuộc lòng từ năm học tiểu học trở về rõ mồn một như thế, phải chăng buồn vui lẫn lộn, thương mến giăng giăng.
Bầu trời cao rộng, bóng chiếc máy bay thật cao ắt hẳn luôn gây ra chút xao xuyến, thưở máy bay chưa là phương tiện di chuyển thông thường.
Đi để đến một nơi chưa từng biết, chỉ được đọc, chỉ được đoán, có lẽ rất vui, có lẽ rất buồn, và có lẽ chẳng là gì cả!
Đọc tiếp “Đi Về”