Mái Tóc

Có nhiều quyết định tưởng dễ nhưng khó vô cùng. Cắt hay không cắt tóc.
Mái tóc tôi có từ ngày còn con gái, đến mãi bây giờ. Người ta thi vị hóa mái tóc trong nhạc, trong thơ, với tôi tóc là bạn, là một phần thân thể cha mẹ cho tôi và tôi qúy nó.
Tôi còn giữ tấm hình thẻ học sinh năm học lớp nhất. Tóc tôi dài hơn vai một chút, đường ngôi chẻ giữa. Tấm hình năm học xong trung học, đi thi tú tài, mái tóc dài hơn thắt lưng vẫn đường ngôi chẻ giữa.
Đọc tiếp “Mái Tóc”

Bánh Sữa Con Làm

Về miền nắng ấm hai tuần, vừa đi làm vừa có thì giờ loay hoay cùng má trong bếp – con bé mới ngày nào ngây ngô, nay đã thành thành thiếu nữ – tuổi hai mươi lăm.
Má nướng bánh theo tay đong – con nướng bánh theo công thức, chiếc lap-top mở trên bàn bếp! Nhà có xoài đang chín, loại xoài thon vàng thơm ngày xưa ở Sài Gòn hay gọi thanh ca, con cắt xay làm thành nhân cho chiếc bánh, kem gia giảm không cho nhiều đường, đong thật ít bơ. Má hỏi vậy đâu cần công thức – con cười nhẹ nhàng – con đang chế công thức mà! Đọc tiếp “Bánh Sữa Con Làm”

Mẹ Ơi!

Khúc Ca Dâng Mẹ

Sáng Tác: Ái Vân

À a á ơi! À a á ơi!

Nhớ thuở nào, con còn nhỏ dại,
Mẹ thường dạy, con hát khúc dân ca.
Nhớ thuở nào, con từng vấp ngã,
Mẹ hằng cho, con những âu yếm dịu dàng. Đọc tiếp “Mẹ Ơi!”

Mẹ và Cơm

Món ăn Việt Nam có tràn đầy tại San Jose, tại Sài Gòn Nhỏ, tại khắp mọi nơi có người Việt định cư trên đất mới, từ Mỹ đến Pháp, đến Đông Âu, Tây Âu, món gì cũng có, các món ăn đặc trưng của từng miền, canh cua rau đay, canh bún, bún riêu, bún ốc, phở bò, phở gà đặc thù của miền Bắc. Bánh nậm, bánh khoái bánh đập, bánh lá chạo tôm, mì quảng, cơm hến đặc thù của miền Trung. Lẩu mắm, mắm và rau, cá kho tộ, canh chua cá bông lau, đặc thù của miền Nam. Kê khai vài món đặc biệt thế thôi, nếu kể ra cho bằng hết các món ăn, thì hơn trang viết, cũng không đủ để kể về sự phong phú, trong văn hóa ẩm thực của người Việt.

Từ những ngày mới định cư, theo lời kể của các bạn đã lìa quê tự những năm 1975 và đầu thập niên 1980, là những món ăn tự chế, nấu thế nào cho gần giống với món ăn “ở nhà” từ cách làm nem bằng thịt ham đóng hộp, đến cách dùng xì dầu pha chế sao cho giống vị nước mắm, dùng bột mì, bột bắp đổ bánh cuốn, mày mò xay thịt gói giò, từ từ chậm chậm mà bây giờ chả giò, gỏi cuốn, phở len lỏi vào khẩu vị của người bản xứ. Đọc tiếp “Mẹ và Cơm”

Bánh Gan


Lâu lắm rồi, cái thuở hột gà đắt hơn hột vịt, cái thuở người ta ở Sài Gòn theo dõi giá vàng theo giá hột vịt, hễ hột vịt 30 đồng một trứng thì giá vàng là 3000 đồng một chỉ, ngộ héng có ai nhớ thời đó không ta! Có một loại bánh nửa tây nửa ta được thích ăn, bánh gan. Học khéo thuở ấy khó lắm, vì lò nướng bánh thô sơ, theo kiểu than trên than dưới, có khi dùng nồi gang cho cát vào đậy kín để hơi không thoát ra ngoài, cùng lúc than trên phải giàn ra cho thật đều. Khác với bây giờ làm bánh với lò nướng kèm theo bếp ga dễ ơi là dễ, chỉ cần mở tủ lạnh lôi trứng – đường – bột – bơ . . . là xong – công thức từ ông bà Google tràn ngập tha hồ các bà các cô làm khéo, cho dù phải kiêng ăn sợ mập. Đọc tiếp “Bánh Gan”

Je Ne T’aimes Pas

(Kurt Weill / Maurice Magre (1877-1941)
Lời Việt: Vĩnh Lạc
Hòa Âm: Nguyễn Minh Châu
Ấu Tím thu âm và mix bằng adobe audition 1.5
Những bài nhạc cổ điển có sức quyến rũ lạ lùng – được cất giọng hát bằng ngôn ngữ mẹ đẻ không hạnh phúc nào bằng – cám ơn nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu đã tạo cơ hội quí giá này cho Ấu Tím.
Đọc tiếp “Je Ne T’aimes Pas”

Chả – Nem

Trong tục ngữ Việt Nam có câu: “Ông ăn chả bà ăn nem” chẳng hiểu xuất xứ từ miền nào, miền bắc miền trung hay miền nam, miền nào cũng có chả, cũng có nem, miền nào nem – chả cũng ngon cũng là món đặc biệt! Chối cãi sao cũng không được, giải thích sao cũng không xong, khi hầu hết chín mươi tám phần trăm các ông các bà độ tuổi già hơn bốn mươi, nhất định hiểu câu “Ông ăn chả bà ăn nem” là ngoại tình, là thích tìm “của lạ.” Đọc tiếp “Chả – Nem”

Đàn Nhớ Âm Xưa


Đàn Nhớ Âm Xưa
Nhạc: Nguyễn Minh Châu
Lời: Ấu Tím

Mây ơi bay đến nơi nào vùng trời vô định đó
Mây! Mây bay đến nơi nào không nhắn ta nửa lời
Trong đêm thinh vắng ta chờ, màn lay gió khẽ thở dài
Nhành lan rũ cánh, tiếng dương cầm thiết tha còn đây?

Hương đêm lưu luyến mơ hồ mùi tóc ai thơm dạ lý
Bao yêu dấu tan tành theo bóng trăng xanh ảo huyền
Dang tay ôm lấy dáng ngà, chỉ còn làn khói sương mờ
Người xưa đã khuất tiếng hát buồn vấn vương
Đêm cô độc
Tìm

Trong góc phòng chiếc dương cầm trơ trọi
Phím ngà bụi phủ buồn tênh
Đợi chờ – giọng hát – liêu trai

Đàn rung não nề
Người quên ước thề
Bỏ đi chẳng về
Đọc tiếp “Đàn Nhớ Âm Xưa”

Xâm Mình

Hai chữ được dùng vào thập niên 70 hàm nghĩa gan dạ, anh hùng dám làm chuyện kinh thiên động địa, thí dụ như anh chàng dám theo cô nàng đến tận cửa nhà, rồi “xâm mình” bước thẳng vào hiên, giả vờ ngớ ngẩn để tìm cách chào cha mẹ của nàng. Hay có anh “xâm mình” đến tỏ tình trước mặt bao nhiêu bạn hữu của nàng v.v … Hai thí dụ trên toàn là dùng cho tuổi mới lớn, tuổi biết làm điệu biết để ý đến người khác phái và âm thầm ươm mơ dệt mộng, ông bà xác định độ tuổi này: “Nữ thập tam – Nam thập lục” chúng ta đang sống ở Mỹ thì có chữ “teenager” khỏang tuổi này tâm sinh lý thay đổi từ thiếu nhi sang ngưỡng cửa trưởng thành, nên cha mẹ có con khoảng tuổi này nhức đầu không ít. Đọc tiếp “Xâm Mình”

Hường

Thiệt ác nhơn mà, ai đòi uýnh đờn bà bằng một cành hường vậy ta. Tui nghe hoài đó nghen chị: “Không nên uýnh đờn bà, dù chỉ bằng cánh bông hường!” Ông Địa ơi hường nào tui không biết, chớ cây hường của tui ha, gai nó chỉa ra y như tóc mấy thằng đầu đinh có trét keo cứng ngắc vậy đó chị. Nó đâm cái nào tui la trời cái nấy, tưởng tượng thôi mà tui đã nổi gai ốc, thử thời ông nội nào cầm cành hường tui trồng, quất tui một cái có nước tui kiêu “nai quăn quăn.”
Chị đừng hỏi sao tui trồng hường hen, cái nghiệp tui nó khổ, khổ từ khi tui được đầu thai làm đờn bà, mà là đàn bà Việt Nam nữa chớ, hễ chồng cầy thì vợ cấy, hễ chồng nghỉ thở, vợ tiếp tục mần tiếp. Ừa! Mần tiếp công chiện trong nhà chớ chi, nấu cơm hen, dọn rửa hen, đến chừng cha con nó chà chưn xong leo lên chõng ngủ rồi tui cũng còn mần. Đọc tiếp “Hường”