Dài Tựa Thiên Thu

Buổi sáng, ồn ào tiếng bước chân, tiếng bánh xe đẩy nghiến xuống nền thảm cũ phát ra tiếng cót két khô dầu – ngày mới bắt đầu.

Không như ngày của thiên hạ, ngày bắt đầu bằng tiếng chim ríu rít, tiếng mở cửa khẽ khàng, bước chân nhón gót sợ đánh thức người còn ngủ nướng. Ngày nơi đây dường như không tận, ánh đèn neón sáng choang, lúc nào cũng có người tỉnh thức đôi khi tiếng bíp báo động vang lên, tiếng chân lại vội vã bước đến nơi phát ra âm thanh chối tai ấy, để tắt nó đi.

Giọng thét của ông John mỗi bốn tiếng chẳng kể ngày hay đêm, đồng hồ sinh học trong ông bị đánh thức bởi điều gì – ẩm ướt hay đói khát để bật thành tiếng thét vang vang như thế, lâu ngày ai cũng quen ngay cả đợi chờ được nghe tiếng thét, để biết John còn khỏe. Có lần sau hai ngày không nghe giọng thét của John, không gian trống vắng kinh khiếp, Pinky bảo John đang điều trị trong nhà thương, bao nhiêu người đợi chờ John xuất viện trở lại, dù biết sẽ bị nghe John thét mỗi bốn tiếng. Giọng thét của John buồn thiu buồn thỉu, giữa âm a và ơ. Mỗi lần thét lên như thế John muốn trút điều gì ra khỏi tâm hồn, giẫy giụa bất lực, nghẹn ngào níu kéo, có lẽ thế nhỉ! Đọc tiếp “Dài Tựa Thiên Thu”

Xem Phim Bộ

Có bao giờ ông bà cô bác anh chị xem phim bộ chưa?

Hẳn ai cũng đã nghe đến nó nếu chưa được xem. Lâu lắm rồi, các bộ phim Hồng Kông – Tàu được chuyển âm – lồng tiếng sang tiếng Việt đã giúp không biết bao nhiêu người giải trí đỡ buồn, nỗi buồn nhớ quê hương Việt Nam khi bỏ xứ đi tị nạn.
Ở quê nhà cũng thế, sau 1975, để quên nỗi buồn lo, nỗi chia cách, mỗi gia đình mỗi cảnh, cho dù có đoàn viên nam bắc – cho dù có người tập kết trở về. Nhưng nỗi chia cách vì bị bắt đi học tập, bỏ nước ra đi bằng tàu bằng chiến hạm bằng máy bay nhiều hơn, không ngưng lại mãi kéo dài đến thập niên 1980, cả triệu người Việt Nam làm mồi nuôi cá, cho dù là họ tự nguyện. Nhiều trang sách viết, nhiều chuyện kể lại, những chuyện bi ai thời hậu chiến, xem phim bộ cũng là một điều đặc biệt trong khoảng thời gian ấy, bên cạnh rượu đế tự cất tại nhà, một can hai mươi lít cần thêm một đầu tăm “thuốc rầy”. Phim bộ được xem tại các thành phố lớn, bằng những đầu máy video mua lậu từ chợ trời.
Đầu tiên là các rạp chiếu phim lén lút – sau đó lan dần đến từng “hộ dân” Đọc tiếp “Xem Phim Bộ”

Thiên Thu – Nguyễn Đức Quang


Hòa âm: Nguyễn Minh Châu

Hôm nay là ngày cuối bạn bè thân hữu đến chào tiễn biệt nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang – ấu tím chỉ biết hát lại những bài hát nhạc sĩ đã viết để tưởng nhớ ông – ấu tím cám ơn anh Nguyễn Minh Châu đã đàn để ấu tím thực hiện được điều này.

Những bài hát này một thuở ấu tím đã hát mê man, cho bạn bè nghe trong những đêm lửa trại với chiếc đàn thùng với ba gam chính được dậy đếm bằng cách bấm đốt ngón tay 1-4-5, gam đô đốt số 1 – tiếp tục đếm rê mi bỏ, fa đốt số 4 sẽ theo gam đô trưởng hay thứ, để đốt số 5 là gam sol, phải dùng sol 7 – âm nhạc đối với hướng đạo sinh là những gam hùng mạnh và chỉ cần biết đánh những điệu fox, march 2/4 . Nhưng càng về đêm, không khí quanh đống lửa nhẹ dần chùng dần xuống, gảy thật nhẹ, nhịp 4/4 3/4 và hát – nhạc tình dù lúc ấy, tình chỉ là con đom đóm chớp tắt trong đêm.

Ngày mai, thân xác của người nhạc sĩ một thời dính líu với tuổi trẻ của ấu tím sẽ được hỏa táng, nhưng những bài hát tâm huyết của ông sẽ sống mai trong lòng người hâm mộ.

Vĩnh biệt trưởng Nguyễn Đức Quang – vĩnh biệt người thầy đã dậy tôi yêu quê hương – tính nhân bản qua âm nhạc của ông.

Như Hoa Ấu Tím. Đọc tiếp “Thiên Thu – Nguyễn Đức Quang”

Động Tâm

Thiệt cái mà là tình, tui muốn tu chị Sáu biết rồi đó heng, mà có tu nổi đâu, bà ngoại tui dậy tui hoài, tu chùa tu miễu không bằng tu tại gia, tu chợ, tu đời! Mèn ơi hễ sống trong tiếng kinh tiếng kệ, sống giữa mấy ông tượng đâu cần chi tu, đâu cần chi dằn ba thứ lục phủ ngũ tạng, ý tui muốn nói là từ cái nguồn lục phủ ngũ tạng này nó mới sanh ba cái hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục.

Chị Sáu đừng cười tui nói chữ – không có tim gan phèo phổi tì vị lấy chi để cái nhục thể biết hó hé giận người này ghét người kia, yêu thương rối rắm, thèm muốn không cùng không tận chớ hả.

Người ta nói, dĩ nhiên, không phải tui à nha, vị là cái biển chứa đồ ăn, người ngoài bắc kêu nó là “bể chứa” hễ chị nghe quảng cáo thuốc đông y dược là chị nghe chữ tì chữ vị, chị khơi khơi gọi nó là cái bao tử cái lá lách, nghe không có sang, không có y học cổ truyền không có chứng tỏ chị có đọc sách.  Để tui trả bài cho chị sợ heng, trong sách cổ người ta viết vầy nè:

Vị được  mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là “bí môn”, miệng dưới gọi là “u môn”. Bí  môn còn gọi là “thượng quản”, u môn còn gọi là “hạ quản”, cả ba vùng gọi là “vị quản”. Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là “đại thượng”, là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”.

Tỳ là một cơ quan đặt nằm bên trái của vị, có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, được gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. Tỳ vị được quy nạp theo hành “Thổ” trong hệ thống ngũ hành Kim – Mộc Thủy Hỏa Thổ của triết học cổ đại phương đông.

“Thổ” là mẹ đẻ ra vạn vật cũng giống như tỳ vị có chức năng hấp thu, chuyển vận chất dinh dưỡng để nuôi các bộ phận khác trong cơ thể. (Trích sách trên trời!) Đọc tiếp “Động Tâm”

Khúc Giao Mùa

Tháng ba, 2011. Những cơn bão từ đại dương thổi vào, lá hoa tơi tả trước sân – tiếng những hạt mưa hắt vào khung kính – con đường trước nhà thẫm mưa – tôi hát bài hát từ trên trời rớt xuống – người nhạc sĩ sống trong lòng Paris sao nhìn thấy cảnh trí nơi tôi ở miền bắc California, để khẩy tiếng đàn – cám ơn nhạc sĩ Ngô Càn Chiếu đã cho tôi thưởng thức làn điệu nhẹ nhàng, cám ơn anh cho tôi âm điệu du dương để cất tiếng theo mưa.

Bài nhạc này tôi nghe có đoạn giống nhạc nền trong phim Đại Hàn Boys Before Flowers

Con đường đi qua
Trời chiều mây xám trôi lững lờ
Bao niềm phôi pha
Mùa xuân quay bước đi không ngờ
Mùa đi mau quá
Miên man con phố buồn chơ vơ
Theo bao mây gió về giăng tơ
Hắt hiu bên đời
Lưa thưa lối cũ nay vắng người
Mây đang giăng kín che khắp trời
Tiếng mưa rơi
Khúc giao mùa Đọc tiếp “Khúc Giao Mùa”

Vỗ Cánh Chim Bay

Thành Kính tưởng nhớ nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang – anh đã bay vào cõi hư vô sáng ngày 27 tháng 3 năm 2011 .

Thành Kính Phân Ưu


Vỗ Cánh Chim Bay, một bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, người xây dựng phong trào Du Ca cuối thập 70, những bài hát tiêu biểu của nhạc sĩ, ai sống thời sinh viên học sinh thuở ấy, hẳn cũng một lần nghêu ngao hát:
“Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn, đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang – lê sau bàn chân . . .” Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ
Có trong các phong trào Hướng Đạo – Nghĩa Sinh, các buổi sinh hoạt liên trường thế nào cũng ca vang: “Cùng đi lay Trường Sơn – Cùng đi xoay Hoành Sơn – Cùng đi biến rừng hoang ra lúa thơm – Vượt khơi ra đảo xa, Lướt ngàn nước sông nhà – Ta đắp bồi cho Mẹ Cha . . .” Về Với Mẹ Cha. Đọc tiếp “Vỗ Cánh Chim Bay”

Hy Vọng

“Còn mùng còn Tết” – “Tháng Giêng là tháng ăn chơi – tháng hai trồng đậu – tháng ba trồng cà – tháng tư thì đậu đã già – ta đi ta hái về nhà phơi khô – tháng tư đi tậu trâu cầy – để ta sắp sửa làm mùa tháng năm!”
Nên cuối tuần đã qua, các hội chợ đã đóng cửa mà Xuân còn đung đưa trên những cánh hoa nở vội những ngày thời tiết bỗng nắng bỗng ấm không ngờ. Tàn đông mà nhiệt độ mấp mé 70 độ F gần 25 độ C, cơn gió thổi bay tung tóc, tung tà áo dài, những chùm bóng đủ màu nhảy múa, những chiếc xe đẩy em bé gương mặt cha mẹ rạng rỡ, tiếng trống múa lân, tiếng loa phóng thanh vang vang, nơi thì quảng cáo chỗ gọi số lô tô, người người chào nhau í ới, những lời chúc lập đi lập lại mãi không nhàm, sức khỏe thịnh vượng an khang – thêm tình thêm lộc thêm tuổi thọ. Đôi mắt lúng liếng vui, đôi môi đỏ mọng nụ xuân xinh, mùi thịt nướng, góc bán thức ăn gọi mời, người ngồi người đứng xem văn nghệ, giọng người xướng ngôn viên, hoạt náo viên “Trời thương dân Việt ăn Tết xứ người cho những ngày Xuân ấm!” đi đến đâu cũng đông đảo, nhà nhà đi thưởng xuân, các cháu bé xúng xính áo dài, đội khăn đóng vài cháu mặc quốc phục hòa hợp Việt Nam – Trung Quốc, cái nón gấm có gắn đuôi tóc tết bím, ghé hỏi thăm mua ở đâu, mẹ cháu vui vẻ trả lời, ông bà bạn về Việt Nam chơi mang sang cho – con nít mau lớn mới cho vài tháng trước nay đã chật! Vé máy bay về thăm quê nhà cũng được làm thành giải thưởng cho người mua vé vào cửa hội chợ thưởng Xuân, khác với mươi năm trước, không ai nói nhắc đến chuyện về xứ một cách công khai vì “đã đi tị nạn còn về lại là sao kia chứ?” Tuần này, mùng 10 tháng giêng sẽ có đốt pháo múa lân tại chợ Ocean, tuần sau nữa, vào ngày 20 tháng hai, 18 tháng giêng Tân Mão, sẽ có diễn hành của cộng đồng Việt Nam tại đường Market, không khí Xuân sẽ còn lưu luyến dù đã hết mùng. Đọc tiếp “Hy Vọng”

Chuyện Bâng Quơ!

Sau bốn tuần nghỉ việc, bận rộn cùng cháu ngoại đầu lòng, trở về công việc hằng ngày, bao niềm thú vị, gặp lại Linda, nghe kể: “Đến Việt Nam lần thứ ba, tôi vẫn thích Mũi Né, cát trắng xóa, biển xanh ngăn ngắt màu mây, nước trong suốt, nhìn thấy những ngón chân trầm trong nước, buổi chiều đi bộ dọc theo mé biển.”

Tôi hỏi thêm: “Điều gì đặc biệt nhất Linda cảm nhận được, sau ba lần thăm Việt Nam, từ Nam chí Bắc? Cô nhìn vào mắt tôi trả lời: “Thành phố lớn, nhất là thành phố Sài-Gòn toàn là người trẻ tuổi, tìm người già không ra, nhất là những người có thể nói tiếng Anh với tôi. Tuổi trẻ thích ồn ào và không chịu đi ngủ, giữa đêm họ vẫn ở ngoài đường, trên những chiếc xe hai bánh, lạng lách bằng tiếng còi xe tin tin. Tôi gặp rất nhiều cô cậu trẻ tuổi ngồi trên xe gắn máy bên lề đường, tay chống cằm, ngắm nhìn xe chạy qua lại ngày trong tuần, họ không đi làm, không đi học! Các cháu bé đi bán dạo nhiều quá, không biết các cháu có được đi học không?” Đọc tiếp “Chuyện Bâng Quơ!”

Tình Yêu

lovelyrose

Tôi ngồi ngẫm nghĩ sao tôi dễ tính quá, nhìn gì cũng thấy đẹp, ăn gì cũng thấy ngon, ai làm được gì dưới mắt tôi đều là một tác phẩm.

Nhiều người đòi hỏi phải thế này, phải thế khác mới là đẹp – dưới mắt tôi đẹp là từ ý tưởng người ta có và thực hiện được.

Tôi tầm thường hơn những người tầm thường, có nghĩa là tôi không bằng một góc những người phụ nữ tôi được biết chung quanh tôi.

Các bà, các bác, các cô, các chị, các em tôi đuợc hân hạnh làm bạn, đuợc hân hạnh làm con làm cháu. Mỗi người có ngàn thứ để tôi phải học dĩ nhiên người phụ nữ tôi dùng để so sánh mỗi ngày là MẸ tôi – đối với Mẹ tôi, tôi thật chẳng đáng gì cả. Đọc tiếp “Tình Yêu”