1 – Venice – Hy Lạp – Thổ Nhĩ Kỳ – Nam Tư – Mùa Hè 2011

Nghe nói sau Đại hội Sương Nguyệt Anh năm rồi ở San Jose, chuyến đi chơi cruise Alaska và Oregon “vui qúa là vui, vui không chỗ nào chê hết!” nên bà con đồng lòng quyết định đi chơi tiếp hè năm tới 2011. Người được giao cho chức trưởng ban tổ chức là Thanh Huyền. Giao cho ai chứ giao cho “ Vua đi chơi” Thanh Huyền thì “chắc như bắp”. Quên nữa đàn bà đâu có gọi là Vua, nên xin sửa lại là “Nữ hoàng đi chơi” Đó là lý do thành hình chuyến đi chơi mùa hè năm nay 2011 của “nhóm ham vui Sương Nguyệt Anh” chu du qua 10 nước Châu Âu


Nghe nói trong đám ham vui tuyên bố “đi chơi tới cùng” của nhóm năm ngoái đã rơi rụng theo thời gian chỉ còn lại một số “nòng cốt” bám trụ giữ đúng lời “Ở đâu có đi chơi, ở đó có tui”. Số này đếm được trên đầu ngón tay gồm có: Thanh Huyền, Hải Lý, cô Qui, Hồng Yến, Anh Thư..Nhưng Trời thương bù lại, nhiều đệ tử mới xin gia nhập “nhóm ham vui Sương Nguyệt Anh” nên Thanh Huyền dõng dạc tuyên bố “không sợ ế, chỉ sợ đông qúa lo không xuể!” Đặc biệt sang năm đại hội Sương Nguyệt Anh sẽ được tổ chức ở Việt Nam, rồi sau đó sẽ tổ chức đi chơi ở vùng Châu Á, có sự góp “bàn tay phù phép” chuyên gia tổ chức đi chơi “vừa vui vừa rẻ” của Thanh Huyền, chắc chắn chuyến đi chơi sẽ vô cùng hấp dẫn! Đọc tiếp “1 – Venice – Hy Lạp – Thổ Nhĩ Kỳ – Nam Tư – Mùa Hè 2011”

Thao Thức Ban Ngày

Trở về nhà, nhất định không để cho thời gian làm chủ thân xác mình, tưởng tượng đêm thành ngày – ngày biến đêm là biết ngay tâm trạng người về! Hai mắt híp lại não bảo: “Ngủ đi ngủ đi, giờ này là giờ đi ngủ mà, 1 giờ sáng sao ngồi đây!” trong khi trời nắng chang chang đồng hồ chỉ 4 giờ chiều ngày thứ sáu. Giờ của châu Âu đi nhanh hơn giờ của châu Mỹ 9 múi.

Có lẽ từ châu Mỹ sang châu Âu con người dễ điều chỉnh hơn, từ ngày sang đêm luôn nhẹ nhàng hơn đêm sang ngày, đâu có ai than thở: “thức ngày để biết ngày dài” bao giờ đâu, chỉ than thở “thức đêm mới biết đêm dài” tôi đang thức trắng đêm đây nè vì vừa trở về nhà sau chuyến du hành đầy thú vị tại Châu Âu! Đọc tiếp “Thao Thức Ban Ngày”

Lấy Chồng Nha Má

Má à!

Hồi khuya má ho hung đó nha má, tui nằm phòng bên mà lo cho má hết sức. Mùa này bông nở lung tung, chưa tính cỏ cũng đơm bông, làm cho con người bị dị ứng.
Trời chuyển Xuân mà gió còn lạnh cóng. Người ta lo hà rầm chuyện trái đất tả tơi vì con người phá tới lủng trời, rách đất, phần tui lo cho má một mình ên, chiếc bóng bên đèn.

Tui đọc thơ bà Hồ Xuân Hương, giọng đàn bà miền Bắc chì chiết trả treo, nói về phận đàn bà con gái mà tui buồn khan. Đó má coi: Đọc tiếp “Lấy Chồng Nha Má”

Xiêm Đen

Chị Huệ à!

Đám chuối Mễ chín rục thơm lừng, khi không cái thèm chén chè chuối chưng hết sức, lụi hụi kiếm mớ bột bán bột khoai đặng bắc nồi chè mời chị.

Tại đi kiếm mớ bột bán bột khoai mà thành chuyện, chuyện gì chị biết hông, chuyện đàn bà mình ưa lo xa chớ chi. Mớ chuối chín rục đó cũng tại tui lo xa mà có, tui thấy chợ bán on sale, người ta bẻ bán từng trái mà thấy rẻ bắt ham, tui mua nguyên nải xanh hườm, dù chưa tính nấu chi ráo á chị. Kiếm chưa ra cái keo đựng bột bán bột khoai, mà tui lôi ra lủ khủ quá chừng thứ trong trỏng, bột gạo bột nếp, bột năng, bột bánh bao, bột bánh cống, bột bắp, bột tàn mì, bột bánh xèo, bánh bò, bánh bột lọc, đậu xanh cà, đậu xanh nguyên vỏ, đậu phọng, đậu nành, chưa hết heng chị hũ chao trắng, chao đỏ, tương chay, tương mặn, rồi tới gói giấy gói ny lông, hiệu ba con voi, hiệu chuông vàng bột nêm, mè, thính, nghệ, chị thấy tui lo xa hung không chớ, tui mua đặng lỡ thèm có sẵn mà mần. Đọc tiếp “Xiêm Đen”

Hạt Gạo

“Còn không đến sáu mươi phút nữa, đồng hồ sẽ điểm mười hai tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc có tiếng trầm như nốt nhạc đại hồ cầm ru giấc ngủ, vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Một năm đã trôi qua, nhẹ như chiếc lá cuối cùng vừa rời khỏi nhành cây, bên khung cửa trước nhà chiều nay.
Buông tay thả mọi ưu phiền quên đi chiến tranh gây tang tóc vài góc thế giới, quên đi một lãnh tụ vừa bị treo cổ vì độc tài, một lãnh tụ khác qua đời đang được dân chúng thương khóc tuyên dương. Nơi nào đó người ta đang vui, nơi nào đó người ta đang buồn, nơi nào đó… và nơi góc này tôi ngồi viết vẩn vơ. Đọc tiếp “Hạt Gạo”

Lao Xao Tháng Tư

Cuối tháng Tư, nơi tôi sống bây giờ người ta khổ sở về mùa thuế. Gom góp tòan bộ giấy tờ từ nhà băng, đến lương, đến nhà, đến xe đủ cả để hy vọng lấy lại một số tiền từ sở thuế. Có câu nói thế này : “trên đất Mỹ chỉ có chết và thuế là một điều bất dịch không thay đổi”.

Tôi hững hờ với những điều ấy – nhà băng đối với tôi là nơi cất tiền, tôi chẳng có nhiều tiền để cất – nhà; xe là những vật dụng hơi lớn hơn cái lược, cái trâm đối với tôi, nên cũng chẳng có gì phiền lắm. Tôi không thay đổi lược trâm nhiều, nên cái nhà và cái xe cũng thế, chỉ một mà thôi. Người ta bảo không thay gương đổi lược là người chung thủy. Cứ nghĩ thế mà từ mấy chục năm nay tôi vẫn còn giữ cái lược ny lông màu xanh dương đậm. Đọc tiếp “Lao Xao Tháng Tư”

Đi Về

Tôi có người anh được xuất dương
Hôm qua anh ấy đã lên đường
Cả nhà ra tận sân bay tiễn
Phút biệt ly nào chẳng vấn vương
Xen lẫn bao nhiêu kẻ đợi chờ
Em nhìn nắng tắm dẫy phi cơ
Nghĩ về muôn nẻo trời xa lạ
Thấy rộn lòng son những ước mơ
Anh đứng trên thang vẫy vẫy chào…..
Xem dường thich thú biết là bao
Em cười trong lúc me và chị
Nước mắt trào dâng giọng nghẹn ngào
Máy nổ rồi chong chóng vút quay
Phi cơ cất cánh nhẹ nhàng bay
Em nghe trong gió lời anh dặn
Sẽ trở về sum họp một ngày . . .

Bài học thuộc lòng cách nay đã hơn bốn mươi năm, bỗng trở lại rõ ràng trong trí tôi, ngày chủ nhật 17 tháng 08 năm 2008, khi tôi ngồi im lặng nghe bao nhiêu người nói về Anh. Mùi hương trầm, mùi hoa thoang thoảng. Chung quanh là bạn bè, có người tôi biết có người không.
Cuộc đời đầy màu sắc, người ta có thể tổng hợp hay phân tách màu sắc tùy theo không gian và thời gian, tùy theo góc độ của thấu kính, tùy theo vui buồn lòng người.
Lòng vui hay buồn, mà bài học thuộc lòng từ năm học tiểu học trở về rõ mồn một như thế, phải chăng buồn vui lẫn lộn, thương mến giăng giăng.
Bầu trời cao rộng, bóng chiếc máy bay thật cao ắt hẳn luôn gây ra chút xao xuyến, thưở máy bay chưa là phương tiện di chuyển thông thường.
Đi để đến một nơi chưa từng biết, chỉ được đọc, chỉ được đoán, có lẽ rất vui, có lẽ rất buồn, và có lẽ chẳng là gì cả!
Đọc tiếp “Đi Về”

Mái Tóc

Có nhiều quyết định tưởng dễ nhưng khó vô cùng. Cắt hay không cắt tóc.
Mái tóc tôi có từ ngày còn con gái, đến mãi bây giờ. Người ta thi vị hóa mái tóc trong nhạc, trong thơ, với tôi tóc là bạn, là một phần thân thể cha mẹ cho tôi và tôi qúy nó.
Tôi còn giữ tấm hình thẻ học sinh năm học lớp nhất. Tóc tôi dài hơn vai một chút, đường ngôi chẻ giữa. Tấm hình năm học xong trung học, đi thi tú tài, mái tóc dài hơn thắt lưng vẫn đường ngôi chẻ giữa.
Đọc tiếp “Mái Tóc”

Một Quãng Xuân Thì

Mùa xuân năm ấy hoa xác pháo rụng đầy sân. Năm ấy trời bỗng trở rét hơn mọi năm, buốt vào xương thấm vào tận tủy. Tôi lên Bảo Lộc vì gia đình bị bắt hồi hương lập nghiệp, không đi cũng chẳng xong. Thì đi. Sẵn có mảnh đất trồng trà, café, chúng tôi hân hoan về vườn cuốc đất.
Đang ở Sài Gòn, nóng thì hừng hực, mưa thì chĩnh đổ, được lên miền đất đỏ cao nguyên sống thì còn gì bằng. Trời lúc nào cũng hây hây gío mát, ngay cả giữa trưa, cây cỏ xanh ngăn ngắt, đến cả hoa dại cũng đẹp. Con gái ai cũng xinh, làn da trắng mịn màng, má đỏ, môi hồng đôi mắt đen nhanh nhánh. Thêm các cô gái Thượng lạ lùng “xấu đem dấu, đẹp mang khoe,” nghĩa là các cô còn trẻ chưa có chồng không cần mặc áo, các cô đã có chồng phải mặc áo vào. Đọc tiếp “Một Quãng Xuân Thì”

Mẹ và Cơm

Món ăn Việt Nam có tràn đầy tại San Jose, tại Sài Gòn Nhỏ, tại khắp mọi nơi có người Việt định cư trên đất mới, từ Mỹ đến Pháp, đến Đông Âu, Tây Âu, món gì cũng có, các món ăn đặc trưng của từng miền, canh cua rau đay, canh bún, bún riêu, bún ốc, phở bò, phở gà đặc thù của miền Bắc. Bánh nậm, bánh khoái bánh đập, bánh lá chạo tôm, mì quảng, cơm hến đặc thù của miền Trung. Lẩu mắm, mắm và rau, cá kho tộ, canh chua cá bông lau, đặc thù của miền Nam. Kê khai vài món đặc biệt thế thôi, nếu kể ra cho bằng hết các món ăn, thì hơn trang viết, cũng không đủ để kể về sự phong phú, trong văn hóa ẩm thực của người Việt.

Từ những ngày mới định cư, theo lời kể của các bạn đã lìa quê tự những năm 1975 và đầu thập niên 1980, là những món ăn tự chế, nấu thế nào cho gần giống với món ăn “ở nhà” từ cách làm nem bằng thịt ham đóng hộp, đến cách dùng xì dầu pha chế sao cho giống vị nước mắm, dùng bột mì, bột bắp đổ bánh cuốn, mày mò xay thịt gói giò, từ từ chậm chậm mà bây giờ chả giò, gỏi cuốn, phở len lỏi vào khẩu vị của người bản xứ. Đọc tiếp “Mẹ và Cơm”