Một tuần đã qua, tôi trỏ về góc computor của mình, mở xem hình ảnh – phim thu vội, để nhớ chuyến đi dễ thương của tôi, chuyến đi gặp gỡ kỷ niệm thiếu thời, gặp gỡ nơi chốn mới tôi chỉ biết qua báo chí phim ảnh.
Mua vé tìm về kỷ niệm không dễ, mua vé cho một thời áo trắng lại khó hơn, càng ngày càng khó tìm về kỷ niệm, càng khó tìm lại một thời áo trắng, cái khó không phải tại mình mà cái khó phát xuất từ hoàn cảnh chung quanh – sức khỏe việc làm, bao nhiêu chuyện linh tang linh tinh không đoán trước được.
Tôi hay nói đùa:
– Ai già cứ già mình thì không!
Thế nhưng xác thân lại không theo lời mình nói, máu huyết gân cốt tự chúng nó chịu thua thời gian, máu ngày một cũ đi, gân ngày một chùng giãn, chưa kể xương mòn khuyết, con cháu cao vù mình thấp hẳn lại.
Buổi sáng không đeo kính, ngắm mình trong gương, nở nụ cười chào đón ngày mới, một thói quen tôi thích làm trước khi chui ra khỏi phòng ngủ, tóc chưa chải, mặt chưa rửa, tự thấy mình vẫn vậy chẳng có gì thay đổi.
Pha ly cà phê bằng máy, cái máy dùng áp suất ép tinh dầu cà phê ra khỏi hạt đã rang, hòa vào nước được nấu sôi cũng trong máy, cho sữa béo, đường khuấy đều nhâm nhi, cà phê đánh thức cả hồn lần xác tôi dậy, chút bánh mì, chút thức ăn đầu ngày , trái táo trái lê, đánh răng rửa mặt, chải đầu, đeo kính vào . . . tôi không dám kể sự thật, nhưng hẳn bạn biết tôi muốn kể gì rồi phải không? Tôi đã thay đổi! Sự thay đổi theo tuế nguyệt, chu kỳ, cho dù nói kiểu ngang bướng thế nào sự thật vẫn là sự thật: “Tôi đã là bà ngoại!” Các con tôi đã lớn, chồng tôi đã đến tuổi nghỉ hưu, phần tôi cũng vài năm nữa sẽ được xếp vào hàng bô lão, được nhận phúc lợi từ cháu con đóng thuế. Viết thế này là vì tôi đang sống ở Mỹ, nếu còn ở Việt Nam tôi đã được về hưu lâu rồi, về hưu để lớp trẻ có việc làm, chứ mình cứ ngồi ì vừa chiếm chỗ của lớp trẻ, vừa làm cho khung cảnh xã hội bị già nua theo. Ai vỗ ngực bảo kinh nghiệm tốt hơn thì bảo, tôi vẫn thích trẻ hóa tòan cầu, thanh niên thiếu nữ thay thế cha anh chấp chính, làm mọi việc trong ngoài hơn! Buớc vào bất cứ văn phòng nào, công ty nào, gặp các cô các cậu da mặt căng, nụ cười hoa nở là tôi yên tâm! Gặp các cụ tôi lo lo vì sợ, sợ họ quên nhớ lung tung giống tôi! Viết cho rõ đoạn này, cha mẹ tôi thuở trước dậy tôi chào cụ khi gặp các ông các bà hơn 50 tuổi .
Sau khi tôi nhìn rõ tôi trong gương qua đôi kính lão, đôi kính phóng đại những nếp nhăn của thời gian, phóng đại cái cổ bị sa chùng khóe môi bị xệ, tôi phải lôi đủ thứ lỉnh kỉnh từ hộp trang điểm để che dấu nó, nào kem nào phấn nào màu, chải tóc che chỗ da đầu bị khoe ra, tìm màu áo tươi để mặc ….
Lý do tôi đi tìm lại một ngày xưa, ngày xưa có tôi và các bạn tôi.
Montreal
Tôi gặp lại cô bạn thân một thuở, cái thuở: “Em tan trường về anh theo ngõ về!” tôi dùng chữ ngõ thay cho Ngọ của nhạc sỹ Phạm Duy để đúng với bối cảnh tôi muốn nhớ. Bạn tôi đẹp lắm, tóc dài ngang lưng tà áo trắng bay, chiếc nón lá hờ hững lửng lơ nàng đội, che ánh nắng gắt giữa trưa giờ tan học, tôi thuở ấy cũng tóc dài cũng tà áo bay, nhưng không chịu đội nón, cái nón làm khổ thêm thôi vì phải xách phải mang phải giữ nó không bị xẹp, đúng là có cái gì khổ thêm cái ấy, đã xách cặp nặng kèm thêm nón buổi sáng là một hình phạt theo tôi nghĩ lúc ấy, nên tôi thà bị đen hơn bị phạt vạ. Gặp lại bạn, da mặt vẫn nõn nà xinh đẹp, da mình thì phải lớp kem lớp phấn, mới tiếc thuở nhỏ không chịu bảo vệ làn da!
Vài chục năm trước tôi đóng vai người bảo vệ bạn, tôi mặc quần tây, bạn mặc áo đầm mỗi khi chúng tôi có dịp đi chơi chung với nhau – tấm ảnh ngày xưa tôi còn giữ , ghế đá trong thảo cầm viên, hai đứa nhìn nhau. Lần này gặp lại bạn, được chia không gian hạnh phúc cùng bạn bốn ngày, không như lần trước chỉ cùng nhau rong ruổi vài giờ tại Quận Cam miền nam tiểu bang California khi bạn từ Montreal đến thăm. Tên của bạn hiền hòa, dòng sông nhỏ, Nguyễn thị Hà – đêm trước ngày cưới của tôi, bạn còn cặm cụi lên lai gấu quần lụa trắng – đêm ấy tôi khóc vì chẳng biết tương lai đời mình sẽ thế nào, bạn thanh thản nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đau khổ hạnh phúc có số hết Hoa ơi!”
Theo dòng đời, chúng tôi xa nhau một thời gian không ngắn, những kỷ niệm có với nhau đông đặc như chén thach ngọt ngào.
Có lẽ bạn không biết bao lần tôi nắm tay bạn, ôm choàng vai bạn, để cảm nguồn hạnh phúc đời người tôi có “Bạn” một chữ ngắn ngủi nhưng phủ kín một phần không nhỏ trong trái tim tôi. Đời người có nắng có mưa có giông có bão, “Bạn” là thảm cỏ xanh nơi tôi có thể để hồn mình lắng đọng.
Hai đứa theo nhau như ngày cũ, cũng nắng cũng gió nhưng nắng gió hiền hòa, giọng bạn nhẹ nhẹ tâm tình thỏ thẻ, niềm an nhiên tự tại trong ánh mắt, ba cháu dễ thương thành đạt, nhừng người con ngoan là gia tài to lớn bạn có – mùi tử đinh hương nhẹ nhàng ướp làn không khí trong lành buổi sáng, ngụm cà phê thơm tê đầu lưỡi, bạn cho tôi bay về lại căn nhà nhỏ thuở xưa, nơi bao lần tôi ghé đến chia với bạn món xôi đậu đen mẹ bạn nấu, tôi nhớ bác ân cần: cháu thêm chút muối vừng cho thơm!
Trên đường đến Ottawa, trạm dừng trước khi chia tay, tôi không nói líu lo như hôm vừa gặp vợ chồng bạn, tôi muốn giữ trong tôi những hạt hạnh phúc ngọt ngào, bạn cho tôi thêm lần nữa trong đời – tôi ghi nhớ thêm Ben – thêm Rémi – Polo, gian phòng ấm cúng khung cửa nhìn ra mênh mênh cây cỏ
Dòng Sông tuổi trẻ của tôi – vừa trong vòng tay với – Uốn lượn theo vòng quay – Nhịp nhàng trên con đường đến Montreal – Lìa Montreal – Mây giăng giăng chút nắng ôm choàng tình tri kỷ – tháng 5-27-2012
Chị chụp với ai vậy ? phải chị Thanh Nhã không ?
ThíchThích
Không phải Thanh Nhã đâu TH ạ, Nguyễn thị Hà, bạn thân của chị – sống ở Montreal .
Thanh Nhã chị sẽ kể tiếp ngày mai .
ThíchThích
Như Hoa gởi cho Tân-Hà tấm ảnh ngày xưa còn giữ, gởi qua mail nhen…
Tân-Hà
ThíchThích