Hôm nay lại đến lễ Halloween , như nhịp đập trái tim, giống tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ treo tường, mỗi năm lễ trở về đúng hạn, không hứa cũng đến, không rủ cũng về. Lễ của các linh hồn phải nhắc đến chuyện kỳ bí rùng rợn, phải kể về ma.
Trong đời người ai cũng phải có ‘một lần yêu, yêu thật yêu giả hoặc tưởng là yêu cũng được tính là một lần’, tương đương với trong đời người ai cũng phải có ‘một lần gặp ma, ma thật ma giả hoặc tưởng là ma cũng được tính là một lần!’
Khi còn bé, khoảng trên dưới mười tuổi, cái thưở đèn dầu nhiều hơn đèn điện, cái thưở có trăng quên đèn, thưở được đi dưới đường trăng, ánh trăng huyễn hoặc mơ màng, bóng nhờ nhờ kỳ ảo, các nhành tre kẽo kịt, cụm cây phía xa lù lù một khối đen nhúc nhích, chỉ cần một giọng nói khẽ khàng, chỉ cần một âm thanh bất ngờ phát ra là ù té chạy, chạy để tránh điều gì không biết mà tiếng chân của chính mình lại khiến mình chạy nhanh hơn, cùng lúc nỗi sợ càng tăng nhiều hơn. Sợ lãng nhách như thế, lại càng thích nghe kể chuyện ma, tìm đọc truyện ma.
Sống trong trung tâm nhập ngũ Nguyễn Tri Phương, chung quanh là hàng rào kẽm gai, câu chuyện ma lai rút ruột đi chơi đêm trăng, ruột bị vướng trên hàng rào, sáng sớm mới bị các chú lính phát giác ra rồi gỡ đem đi chôn là chuyện kể của thằng Sang con của ông đại úy sát vách, khi kể mắt nó mở tròn xoe, giọng hạ thấp xuống nhất là cách truyền tin rất gây cấn, vào giờ chơi thay vì chạy đi mua cà rem cây liếm láp, nó đến gần nắm cổ tay kéo ra đằng sau hang đá của Đức Mẹ mới chịu kể, kể xong cậu ta còn thề là chính mắt ‘tao thấy à nghen’, sau khi liếm ngón tay trỏ giơ lên trời: “Tao mà nói xạo, Chúa phạt thành con chó của mày!” Nghe thề tha thiết quá, không tin phụ lòng nó. Tan học về, quăng cặp táp xuống nền nhà xong là chạy ngay theo nó ra hàng rào kẽm gai đằng sau dẫy nhà cầu có mùi DDT hăng hăng, để nó chỉ chính xác chỗ nào con ma lai bị chết vì vướng ruột. Sau khi nhìn ngắm kỹ càng đám cỏ bị vẹt đi, hỏi vặn hỏi vẹo bắt nó kể cho hết chuyện nó thấy từng chi tiết nhỏ, nào là con ma có mái tóc dài chấm đất, bộ ruột lòng thòng dính từ cổ, bay là đà không có chân, hai mắt đen thui không có gì hết, con ma ở bên kia vòng kẽm gai thằng Sang đứng bên này, con ma bay tới không biết có vòng kẽm gai nên bị chết vì chưa kịp ráp cái đầu vào thân mình. Sau thằng Sang là một đám nữa bổ túc thêm cho tôi biết về ma lai thường là người đàn bà đẹp, cổ có ba ngấn ban ngày sống bình thường, chỉ khi trăng sáng mới lén chồng con rút cái đầu có dính bộ đồ lòng ra khỏi thân đi tìm người để truyền giống ma cho họ.
Thế là con ma lai rút ruột đi ăn thức thải ra của người, đã thành “con ma đầu đời” trong chuỗi chuyện ma của đời tôi.
Sau thằng Sang ma lai, đến con nhỏ Lan cho tôi con ma trơi gánh thêm vào cái gánh sợ ma. Hồi đó đất đai mông mênh, nào là ruộng lúa nào là đất hoang để lính ra tập bắn, những ngôi mộ bằng đá ong nằm lang thang, lý do là vì người ta có quyền chôn cất ngay chung quanh nơi cư trú. Lan có anh chị lớn, các anh các chị thích hù dọa em, lại thêm chuyện cầu cơ huyền bí tìm hồn bơ vơ để nói chuyện qua con cơ, được làm bằng ván hòm gọt thành hình trái tim. Một đêm đi xem kịch về giữa doanh trại về, Lan ré lên thật to rồi chạy thục mạng, tôi chạy theo mà không biết tại sao, vào nhà hẳn hoi rồi nó mới hổn hển kể bị ma trơi rượt mà tôi không hay, con ma có màu xanh bay lẹ như đom đóm.
Lớn hơn chút nữa, rời trại lính về sống ở Vườn Chuối, chị Vượng ở Đà Lạt về Sài Gòn đi học, có tài kể chuyện ma dưới ánh đèn dầu lù mù, mưa rơi rả rích làm nền, nhét thêm vào đầu óc đầy trí tưởng tượng của tôi chuyện con ma truyền kiếp, hết đời này đến đời kia, dòng họ bị trù ẻo thư ếm, có con gái đầu là bị chết bất đắc kỳ tử. Chưa rành rẽ chuyện ma truyền kiếp, tôi lại được bà kéo đi rình nhà Chủ Hỏa ở đường Phó Đức Chính – Hồ Văn Ngà, hai cánh cổng thật to lạnh lùng, chủ đích ngồi sau chiếc xe velo của chị là để uống nước mía Viễn Đông hay đi ăn kem Hương Lan, sau đó thế nào chị cũng phải đi ngang qua nhà chú Hỏa, khu vực này có vài tiệm sách một vài nhà bán đàn, chị thích đi ngang để xem và để có cớ kể cho tôi nghe chuyện đồn đãi mà báo chí hay viết hay nhắc về người đàn ông họ Hứa chỉ có cái gánh ve chai xây dựng sự nghiệp rỡ ràng, con trai hơn mười đứa có một cô con gái cưng xinh đẹp thì bị mắc bệnh phong cùi, huyền thoại về cô được đưa lên phim ảnh sách báo thật nhiều. Thưở ấy, báo chí là nguồn thông tin chính, không như bây giờ bị bọi là “báo bổ chửng” vì ít người đọc ít người trân trọng, muốn gì tìm vào khung google là ra ngay, thử gõ “con ma nhà họ Hứa” xem nó có ra một dọc dài bao nhiêu là bài để đọc hay không?
Chị Vượng thích kể, tôi và các em thích nghe, cho đến ngày ông Ngoại tôi mất, bố tôi đi làm xa, nhà chỉ còn chị với mẹ, dưng không mẹ tôi cũng sợ ma theo các con, không dám lên lầu để ngủ, cả sáu mẹ con ngủ chung trên chiếc giường đôi, chị gan góc ngủ một mình trên lầu cho mát, một hôm giữa đêm tôi nghe tiếng chân của chị vội vã chạy xuống, mở đèn trong bếp ngồi phịch xuống bàn ăn, mẹ tôi hỏi vọng ra chị không nói gì, nhưng lát sau chị ngủ chung với chúng tôi ở dưới nhà, không lên lầu nữa, nhất là để đèn sáng choang, không ai màng tắt. Mãi sau này khi bố tôi về nhà rồi, chị mới dám kể đang ngủ giật mình dậy thấy rõ ràng có người đàn ông đứng ngay cửa sổ nhìn thẳng vào mùng, chị ú ớ không nói được tiếng nào. Nhìn kỹ đúng là ông ngoại của tôi!
Học trung học, cùng đám bạn được gán hạng thứ ba sau nhất quỷ nhì ma chúng tôi cầu cơ thử, cầu đũa thử, ông bà có răn đừng đụng chạm thánh thần, đừng đùa giỡn cùng ma quỷ, chúng tôi không sợ mới còn chuyện để kể hôm nay. Một buổi chiều sau cơn mưa, tôi đưa bạn ra thăm mộ của mẹ tôi, cô nàng thay vì chỉ thắp hương cho mẹ tôi, cô đi lòng vòng thăm các ngôi mộ chung quanh, đọc bia mộ và tính tuổi người đã khuất. Gặp ngôi mộ của một anh chàng trẻ tuổi, cô chép miệng tiếc nuối sao đó mà hồn của anh theo cô về nhà, sau đó cô bị ngẩn ngơ làm những việc quái lạ, từ cách ăn uống đến nói năng, đôi lúc nói chuyện như có người nhập. Mẹ cô phải đưa vào chùa thỉnh kinh, xin đăng dàn cúng giải oan bao nhiêu tháng mới hết. Sau này tôi không dám rủ bạn theo mình vào nghĩa trang nữa.
Người ta nói đến vía nặng vía nhẹ, tôi không hiểu vía là gì, bạn bè rủ cầu cơ, ai đặt tay cơ cũng chạy, tôi đụng tay vào là con cơ nằm im thin thít, ngay cả cầu đũa cũng vậy, hai đứa cầm sáu cây đũa, một cây ngang, hai cây dọc đối vào nhau, cầu khấn xong hỏi để có câu trả lời có hay không có, bằng cách nhìn hai cây đũa đi ra hay đi vào, đi lên hay đi xuống, cho tôi cầm đũa y như rằng đũa cũng đứng cứng đơ.
Cô chú tôi cũng kể cho tôi nghe không biết bao nhiêu chuyện ma, chuyện nào cũng được khẳng định “có thật trăm phần trăm” tôi chỉ nhớ một chuyện tôi có lần sợ ma, sợ quá thành hết sợ, lý do khi sợ tôi không sao chạy đi đâu được, ngồi sững đó mà chờ cho ma xuất hiện, lần nào cũng y như lần nấy, con ma tôi nghĩ kinh khủng lắm toàn là những vật tôi dùng, không là chiếc áo dài tôi ủi sẵn để mai mặc đi học, cũng là cái màn cửa bị gió lay phập phồng, khi thì lá chuối ngoài cửa, thành ra thần hồn nhát thần tính, mình nhát chính mình hơn là ma nhát.
Lì lợm thế đó mà có lần sợ ma, quay sang ôm chầm người mời mình đi xem phim “Ác Quỷ Darcular” trong rạp Rex, để từ nỗi sợ ma trở thành ma đàm mang họ của người ta cho mãi đến hôm nay.
Ngẫm lại đúng là: “Trong đời người ai cũng phải có ‘một lần yêu, yêu thật yêu giả hoặc tưởng là yêu cũng được tính là một lần’, tương đương với trong đời người ai cũng phải có ‘một lần gặp ma, ma thật ma giả hoặc tưởng là ma cũng được tính là một lần!’”
Đừng nói câu trên là của triết gia à nha, của người sợ ma chưa từng gặp ma một lần nào hết đó.
Có đi xin kẹo nhớ nhìn đằng sau lưng . . .