Tôi tin, khi viết ra được một nỗi trắc ẩn, là khi tôi xóa đi được một nỗi ngậm ngùi, nỗi ám ảnh không rời.
Khi Mẹ tôi mất, tôi vừa đôi tám trăng tròn, sau ngày ấy Bố tôi cho chị em chúng tôi gia nhập vào rất nhiều đoàn thể, hướng đạo, nghĩa sinh, ca đoàn, dân vũ quốc tế, các đoàn thể này trang bị cho tôi mỗi thứ một chút, từ âm nhạc, nhảy múa, đến kỹ năng tự sống còn trong mọi tình huống. Năm chị em chúng tôi mỗi người có một năng khiếu riêng, tôi “bị” thích đủ thứ có lẽ vì tôi lớn nhất nhà, nên phải làm gương cho các em. Mẹ tôi thêu thùa may vá, năm lên trung học lớp đệ thất tôi đã tự cắt may quần áo mặc ở nhà, chiếc máy may singer quà của bà Ngoại tôi cho Mẹ vào ngày cưới, nấu nướng tôi “bị” phụ bếp từ bé, giỗ tết thay vì lăng xăng đi chơi, tôi “bị” ở trong bếp để nghe gọi tên mình mọi phía, cứ thế mà tôi “biết” đủ thứ. Áo dài đi học trên tà lúc nào cũng có vài thứ vui vui, nhành hoa thêu, khúc ren dư từ đâu đó tôi kết vào gấu áo che chỗ rách vì chơi u vì tà áo bị cột dính vào nhau. Gấu quần tôi thêu đầy những bông hoa, những nhánh lá thay cho những miếng vá chằng chịt, vì nhảy dây, vì dây sên xe đạp quấn vì guốc cao đạp lên.
Nhạc thứ gì tôi cũng đụng vào, đàn thùng, sáo, trống, tôi đụng vào chỉ cho biết, chỉ cho đủ để bạn bè vui, tôi có thể hát cho các bạn nghe suốt đêm từ bài này sang bài khác, dù không hay như chuyên nghiệp, nhưng bạn vui tôi vui. Dân sinh họat hướng đạo là thế, có nhiều mời mọc từ nhóm này băng nọ trong các dịp trà đàm bỏ túi – hội Việt mỹ – ca nhạc liên trường – nhóm sinh viên Về Nguồn – đại học Thành Nhân của sư huy Mai Tâm . v.v tôi không thích thú, chẳng say mê, văn nghệ văn gừng với tôi chỉ là cách giải trí vui vui tôi không thích “làm hề cho bá tánh,” đây là câu nói của cô bạn thân thiết chọc ghẹo tôi, những lúc tên tôi bị xướng lên trên máy phóng thanh, yêu cầu tôi hát bài Tình Khúc của Lê Uyên Phương, hai chữ đầu của bài hát bắt đầu bằng tên của tôi: “Như Hoa đem tin ngày buồn . . .!”
One Reply to “Nhớ Lại, Để Quên! 1”