Dự định leo lên Mission Peak đình lại, lý do em bé đau – mình đã chuẩn bị sẵn nên sẽ leo lên Eagle Peak gần nhà.
Leo đâu cũng là leo sao cần đi cho xa nhỉ.
Thật ra cái đỉnh cao cần chinh phục ấy đâu là gì đâu, có thể là thử sức có thể là muốn khoe . . .
Mình muốn giữ đôi chân dẻo dai – mình muốn trái tim đập nhẹ nhàng thường nhật có lúc phải cuồng nhiệt sôi ầm ĩ, để các cục mỡ đóng trong thành động mạch bung ra trôi tuột vì bị hơi nóng cơ thể làm cho tan chảy ra thế thôi, không muốn khoe gì đâu!
Hết tuổi yêu cuồng sống vội, chẳng còn điều gì làm máu cuống cuồng dâng lên đỏ má, chẳng còn câu nói nào làm tim đập xôn xao, thương vay khóc mướn chuyện người dưng cũng từ từ hết trơn hết trọi, học được từ thiên nhiên nỗi khổ của muôn loài, giống vật nào càng hung dữ càng đáng thương hơn đáng trách! Khoan khoan, để nói nghe nè thí dụ nha: con chim đại bàng, con chim ưng xà xuống bắt con gà mình nuôi, mình la chói lói mắng mỏ nó ác độc, thật ra nó đi tìm miếng ăn khó lắm, con thì đói kêu chíp chíp chíp trên cái tổ quá chừng quá đỗi xa và Trời cho nó chỉ đúng một đứa, cọp beo con gì dữ cũng bị xua đuổi nhìn xem mặt nó buồn thiu buồn thỉu hà. Còn con gì hiền lành ôi thôi tràn đầy mặt đất, Con Người là một giống vật hiền lành đó nha, vì độc thì khó sinh sôi nảy nở! Viết đến đây mình thấy tự hào quá chừng luôn, dân Việt của mình sinh sôi cấp số cộng cộng cộng có nghĩa là hiền ơi là hiền luôn.
Có người khều, anh chàng kế bên Việt Nam cũng sinh sôi đến độ đi đến đâu cũng có thì bà nghĩ sao?
Ui trời, hết nghĩ luôn đứng lên đi leo núi rồi mai suy nghĩ tiếp vậy. Điều chính mình tin tưởng: Con Người là một sinh vật hiền lành.