Thứ Năm Chim Hót Líu Lo

Sáng nay mở máy lên thấy hình của trang google quá đẹp,

mới biết hôm nay tưởng nhớ bà Phoebe Snetsinger, nếu còn sống hôm nay là sinh nhật thứ 85 của bà.

Tiếng chim hót líu lo – ồn ào vọng vào căn phòng êm ấm – bề bộn, dĩ nhiên có mùi cà phê thơm ơi là thơm. Thong thả đọc và bây giờ đang viết, đang ngẫm nghĩ về đời sống mỗi ngày làm được gì nhỉ? Ngày mai sẽ leo lên Mission Peak với hai cô bạn làm việc chung, nhiệt độ trên 70 độ F chẳng có gì là to tát. Đi bộ ư leo núi ư? Ở Mỹ này đi bộ leo núi là một sự cố gắng kinh khủng cho một số người, phải bỏ xe phải bỏ tiện nghi bắt đôi chân làm việc, để giảm mỡ giảm đường giảm vòng eo ngày một “chòn chòn” vì bơ sữa trứng thừa đến độ phát sợ. Tôi nhớ ngày còn trẻ, tôi đi bộ đến trường, đi bộ đi làm, đi bộ ra bến xe, đi bộ . . . vui vẻ mà đi có khi đi xa xa lắm để trốn “kinh tế thị trường” để ra đến bờ đường tìm xe quá giang về lại nhà khi cuộc vuợt biên bị phát hiện!
À há, lại vòng về quá khứ! Thôi hãy cho nó vào hộp niêm lại cho rồi, nhớ lại chỉ làm tiếng chim hót đang vui thành “đau lòng quốc quốc – mỏi mỏ gia gia.”

Người đàn bà được tưởng nhớ hôm nay, không làm việc gì to lớn, bà chỉ ghi chép lại gia phả cho 85 phần trăm số chim hiện diện trên trái đất! Bà bắt đầu làm việc này khi biết mình chỉ còn sống được một năm, nhờ có chim mà bà sống thêm 18 năm nữa, đi khắp mọi nơi bị đủ mọi thứ linh tinh như bị bắt cóc, bị gẫy xương, bị sốt rét v.v. Trời hỡi có bao giờ mình trân trọng các cô chú chim bé bỏng hát líu lo, hòa ca êm đềm mỗi sáng để tìm xem cô chú ấy tên gì không nhỉ, hay chỉ biết đơn giản: “Có thể là chim cu đất, chim vành khuyên, chim chào mào, chim ruồi . . .”

Chẳng lẽ phải chờ án lệnh còn sống một năm nữa thôi mới tìm xem mình phải làm gì khi còn sống à! Ô đừng nghĩ tôi sẽ tiếp tục bước chân của bà Phoebe đi tìm gia phả cho 25 phần trăm số chim còn lại nhé, tôi chỉ ngẫm nghĩ mình sẽ làm một việc rất đơn giản là giữ cho trí óc của mình họat động tốt cho đến ngày “về trời” bằng cách tiếp tục ngẫm nghĩ ghi xuống.
Lóng rầy – lúc này vì gì gì đó không biết, ngăn chữ tiếng Việt hao hụt, ngăn chữ tiếng Anh chẳng thêm được bao nhiêu, muốn nói gì phải lục lọi cả hai ngăn tung cả lên, xốc lên xốc xuống may mà chưa đến độ vò đầu, bứt tai.

Hay phải đổ tội cho “tuổi già sức yếu!” Ô nói vui thế thôi chứ . . . .
Đám chim ngoài hiên mà biết đọc nó sẽ cười ha ha ha ha.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: