Khấp – Khóc – Lặng biết tin Anh Hùng tử
Gọi thế nào cho đủ nỗi tiếc thương!
Niên Trưởng – Đại Bàng – ông Thầy – Anh thân thiết
Cỡi sóng về Tây miền cực lạc viễn phương
Thời trai trẻ đã bao phen oanh liệt
Dưới cờ hùng Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam.
Kính niên trưởng cho phép em gọi Anh như đã bảo: “Cô cứ gọi Anh là được!” – lần Anh ghé nhà kể chuyện được nhận Huy Chương tại Washington DC do cố vấn Mỹ người bạn thân thiết của anh từ năm 1972 khi anh còn ở tiểu đoàn 3 Sói Biển đến tiểu đoàn cuối cùng là tiểu đoàn 6 Thần Ưng (tiểu đoàn của nhà em), ông cố vấn này cũng là người đã cùng Anh chặn đường tiến của cộng quân bằng cách phá hủy chiếc cầu Đông Hà một cách anh dũng – Ông đã kể và câu chuyện được viết lại trong quyển Ride the Thunder – Cỡi Ngọn Sấm và chuyển thành phim vào năm 2015.
Em không biết rõ chi tiết cuộc chiến nên không dám ghi xuống đây, em chỉ nhớ rõ như in buổi xế trưa anh ghé nhà thăm và kể cho nhà em – người lính người đàn em tiểu đoàn 6 Thần Ưng của anh người đã cùng sống trong khu vực Tân Định – Sài Gòn ngày xưa cùng anh, biết rõ anh đã có bao huyền thoại có bao tấm gương sáng làm các anh chàng thư sinh khi ấy thèm thuồng – lý do đã khiến nhà em cũng đã chọn đơn vị tác chiến Thủy Quân Lục Chiến sau khi được trui rèn trong quân trường Võ Bị Đà Lạt và may mắn là thuộc cấp của anh, người chỉ huy thương lính như em út trong nhà, giữ gìn từng mạng sống của đàn em trong các cuộc hành quân kinh khủng.
Giọng nói trầm chậm rãi miền Nam vẫn giữ âm vực miền Bắc của người Sài Gòn, kể cho chúng em nghe cuộc sống tha hương của người anh hùng một thời của gia đình Thủy Quân Lục Chiến sau 1975 sau bao trại tù bất nhân từ Nam ra Bắc từ Bắc vào Nam và được tị nạn HO năm 1991 tại San Jose California, như bao gia đình tị nạn khác phải bắt đầu bằng đôi tay trắng, Anh đã vào làm cho một hãng điện tử và một lần nữa anh trở thành Hero – Anh Hùng của hãng khi các tướng lãnh cố vấn Mỹ ngày xưa nghe tin anh đã còn sống và đã đến bến bờ tự do tìm đến anh, người công nhân rất bình thường của hãng! Những nhân viên từ cấp thật cao đến các người làm trong giây chuyền sản xuất đều biết đến anh đã được nghỉ phép có lương để đi đến thủ đô Hoa Thịnh Đốn nhận huy chương cao quý từ USA Marin chiếc huy chương chưa kịp trao khi miền Nam đã bị mất vì con cờ chính trị tại bàn đàm phán Ba-lê, sau này đã bao người có trách nhiệm trong chính trường Mỹ thời đó đã chuyển lời xin lỗi đến quân lực Việt Nam Cộng Hòa và những dân miền Nam cả đến những oan linh của bao người vượt biển.
Trong căn bếp nhỏ nhà em lúc ấy, chuyện anh hùng hay không là anh hùng đọng lại trong em chỉ một chút thế thôi nên em chỉ nhắc lại rất qua loa không nhiều chi tiết – nhưng khắc trong tim em là ánh mắt long lanh khi Anh nhắc đến chị và cháu Lê Mộng Ngọc.
– Cô chú biết không điều anh ân hận mãi là không lo được cho chị và cháu như mọi người chồng người cha khác, chị cực khổ vì anh nhiều lắm, có con nhỏ anh đâu được ở nhà nhiều! Khi đi tù về con đã lớn nên anh không gần gũi nhiều với cháu – sang Mỹ lại loanh quanh chuyện cuộc sống!
Anh bỏ lửng và nghẹn!
Được quen biết và được Anh giao phó làm bao nhiêu điều khi anh cần cho binh chủng là điều vợ chồng em rất hân hạnh, em nhớ mãi những ngày sinh nhật binh chủng, ngày Tất – Tân niên anh chăm lo tổ chức cùng bao nhiêu anh em chiến hữu cũ ai ai cũng qúy mến cách Anh tổ chức.
Năm 2020 đang tận, Anh cũng bỏ cõi thế này mà đi xương cốt không muốn làm việc nữa, tuổi hạc đến lúc phải về Tây Phương Cực lạc, Anh đã sống với tất cả trái tim dũng cảm sau khi đi tù về mang theo bao nhiêu chứng bệnh không tên trong người, và anh đã mang nó theo để lại cho Chị và cháu Mộng Ngọc nỗi đau buồn chia ly khó nguôi ngoai . Với em Chị là người phụ nữ hiền hòa đẹp từ tâm luôn tỏa sáng bên cạnh Anh khi thịnh vượng đến lúc nguy nan, cung cúc tận tụy khi còn là bà trung tá đến lúc là vợ người tù, Chị cùng anh dựng lại mái ấm gia đình trên đất mới, dáng vẻ uy nghiêm lời nói ngọt ngào cương quyết, khi anh đau yếu chị chăm sóc đỡ nâng đến ngày cuối.
Đọc cáo phó em biết thật sự anh đã cỡi hạc về trời, nhưng khí hùng Bắc Giang Anh để lại còn nguyên vẹn trong lòng các chiến hữu Thủy Quân Lục Chiến quân đội Việt Nam Cộng Hòa, máu của anh đã được ghi trong trang Quân Sử – tuổi trẻ Việt Nam sống trên xứ người biết đến anh qua sách qua phim Ride The Thunder – Em nhớ mãi Anh gọi: “Cô Ấu Tím!” vì anh thích bút hiệu ấy hơn là gọi “Cô Thực” và trong lòng em sự kính phục vô biên đến người Anh mang anh hùng tính nhưng tràn đầy lòng nhân hậu – Kính vĩnh biệt anh.
Ấu Tím – cuối năm 2020