“When you were born you were crying and everyone else was smiling. Live your life so at the end, you are the one who is smiling and everyone else is crying.” Ralph Waldo Emerson
Và rất nhiều người đã khóc khi đến tiễn anh – khuôn mặt mãn nguyện của Anh khi nghe tiếng kèn khóc biệt, ngay cả bầu trời cũng nhỏ lệ tiếc thương.
Đã gần một năm từ ngày thế giới đối diện với đại dịch, mọi người phải tự xa cách nhau, những thân tình thuở nghe gọi đến ngay không còn nữa – bạn hữu biết tin nhau qua những phương tiện truyền thông, hay điện thư đều là những tin không vui – người bị thế này người thế khác, mỗi gia đình một nỗi khốn khó riêng, độ tuổi hơn sáu mươi trở lên còn gì để mong chờ ngoài bạn bè hội họp, con cháu thăm nom nay bỗng dưng hụt hẫng vì tự cắt đứt giao tình, so sánh với đại nạn 1975 ư? Không thể so sánh được nữa vì tuổi đời đã khác và nhất là hoàn cảnh bây giờ cũng khác – đại nạn của chiến tranh chia đều cho mọi ngành nghề tuổi tác – đại nạn lần này nghiêng hẳn về phía trung và lão niên – ngành nghề tiểu thương và những người phải lệ thuộc vào nó bị ảnh hưởng rất nặng – “100 năm mới có một lần!” nghe câu than ấy nhiều lần cứ tưởng là dài lắm nhưng nghĩ đến nhừng thân cây bị cháy đen có số tuổi vài trăm năm mới biết đời sống của con người chẳng đáng vào đâu! Vừa vài năm trước đám cưới – đám tang tổ chức thật đơn giản, mà bây giờ muốn được như xưa không phải dễ – vài đám đã gởi thiếp mời gọi báo dời lại, và những cuộc chia lìa không thể đến tiễn đưa, khóc ướt bàn phím khi dự dễ từ xa.
Nhưng với Trung Tá Lê Bá Bình người anh hùng của binh chủng Thủy Quân Lục Chiến thì khác – trên ngọn đồi lộng gió của nghĩa trang Oak-Hill thành phố San Jose tiểu bang California – USA gia đình và các chiến hữu của ông đã cùng đến tiễn đưa ông với lòng kính yêu trân trọng –
Sáng ngày thứ sáu 19 tháng 2 năm 2021 nhiệt độ thấp hơn 60 độ F với gió từ hướng Đông nơi cơn bão tuyết kinh hoàng đang càn quét thì hơi lạnh còn buốt hơn độ ấy. Nhìn xuống thảm cỏ xanh biếc – những bia đá trắng chập chùng vài đám tang khác cùng đang diễn ra phía xa với vòng tròn người thân quanh huyệt mộ, không gian thoáng mà mắt cay vì những bộ quân phục Thủy Quân Lục Chiến quanh quan tài người chỉ huy tài ba gần nửa thế kỷ. Đã sống qua thời chiến đã thấy hòm gỗ phủ cờ về thôn xóm, đã thấy chập chờn khói hương trong nhà tiễn biệt Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa thì hình ảnh lá Quốc Kỳ ôm trọn xác thân người đã hy sinh máu xương – đời sống an lành cùng vợ hiền con dại để gìn giữ từng tấc đất miền Nam của Trung Tá là nỗi tiếc thương trong lòng những người chứng kiến. Nghi thức phủ cờ xếp cờ được các chiến hữu các cấp của binh chủng thực hiện một cách trang trọng.
Đại Tá Ngô Văn Định bước chân chậm chạp run run nói lời tiếc thương, gió thổi u u hay tiếng ông khóc mà ai cũng nghẹn ngào theo, khi nhớ đến tình huynh nghĩa đệ lúc hai ông có dịp kể lại bao cuộc hành quân thuở trước. Tác giả quyển sách Ride The Thunder – Richard Botkin nhắc lại niềm tự hào được viết về những người anh hùng Việt Nam, để hòa nhịp tim vào với họ ông đã đến thăm vùng đất nơi xảy ra trận đánh hào hùng ngăn đường tiến của địch quân lấn sang lằn ranh đã được phân chia từ vĩ tuyến 17.

Rũ xuống như nhánh lan gầy là phu nhân của Trung Tá – được thương yêu chăm sóc bao năm đã trải qua ngàn ngày khốn khó – tuổi hạc cao niềm hạnh phúc là được cùng nhau đi hết con đường trần gian gập ghềnh, chỉ một lần được dìu bước lên những cánh hoa ngày vu quy vội vã, sự thương yêu trân quý của ông bà là tấm gương sáng cho thế hệ thứ hai thứ ba nhắc đến! “Thiếp bên song cửa chàng ngoài chân mây!” nỗi niềm của bao chinh phụ đau đáu khi nghe tiếng súng vọng từ xa, ánh hỏa châu chói lòa làm con trẻ giật mình thức giấc mẹ và con cùng khóc nước mắt hòa nhau. Bà đã chăm chút cho ông từng chiếc áo chiếc khăn những ngày có hội vui – nấu những món ăn ngon mời các “đàn em” đến nhà thết đãi, và lần cuối cùng này Bà đã cạn kiệt nước mắt thanh thản sửa cành hoa trên bàn thờ, chăm chút nhắc nhở con cháu từng chi tiết để buổi tiệc cuối phải được hoàn thành viên mãn.
Hơn một năm không gặp nhau, những ánh mắt mỏi mệt, những nếp nhăn hằn rõ, tóc bạc nhiều hơn, nhưng ngắm nụ cười thanh thản trên mặt Trung Tá chúng tôi chào kính ông trước khi ngàn cánh hoa được hòa thượng chủ trì buổi lễ rắc lên phần thân xác còn lại – có phải là hình thức chúc mừng tung hô một kiếp người hiền hòa nhân hậu.
Hẳn hương linh của ông đã thanh thỏa nhìn ngắm từng giọt ân tình từ vợ con cháu chắt trong gia đình, đến tất cả chiến sĩ đã từng đổ máu cùng ông và bao nhiêu người không thể đến từ nơi xa hơn 200 dặm vì dịch bênh đã cùng chia sẻ nỗi niềm qua máy vi tính, nơi quê xưa Việt Nam nơi ông luôn trân quý mến yêu những câu chia buồn tôn vinh được viết và mưa – mưa lất phất dần đến nặng hạt khi quan tài được hạ xuống ba tấc đất – Anh hùng về đất nỗi tiếc thương dằng dặc khôn nguôi.
“Không còn tôi nắm tay bà, cứ nghĩ là tôi đang đi hành quân bà nhé!”
Mưa vẫn rất nặng hạt ngày chia tay ấy, sang hôm sau trời ráo hoảnh lạnh tanh.
Vâng Trung Tá cười mãn nguyện chung quanh ông tiếng khóc nỉ non ngay cả Trời cũng khóc.