Chè Trôi . . .

Này là khoai tím khoai vàng
Có nửa trái gấc nước dừa béo ngon
Thay tạo hóa vo tròn viên mãn
Đem niềm vui chúc bạn ngọt ngào
Ý tình chỉ có tí thôi
Mà…tìm khó lắm á nha “mấy bà”
Trắng trong cái thuở còn thơ
Xanh Ngọc ngây ngất ly trà người thương
Đỏ hồng sắc áo nàng dâu
Vàng theo ngày tháng Xuân phai cố tìm
Tím loang màu thẫm khó ngờ
Thời gian cũng biết tàn thôi sắc màu
(Cẩn thận màu khoai tím nhé – nó lem màu sang nước đường – chữ THÔI có nghĩa là lem màu đó – lần này dùng gấc lấy màu đỏ không bị lem giống như củ cải đường)
Ngắm kỹ đi nhé “mấy bà”
Món ăn mà cũng nên thơ nên vè
Cắn vào phải ngậm mà nghe
Tâm tình trao gởi từ lòng người mang
Công Thức:
màu vàng là khoai lang – có thể dùng bí đỏ
màu tím dùng khoai tím – có thể dùng lá cẩm
màu đỏ dùng trái gấc – có thể dùng củ cải đường
màu xanh dùng trà xanh – có thể dùng lá dứa

tỉ lệ rất dễ nhớ: 150 gr bột nếp + 70 gr khoai
150 gr nước!
Nếu không dùng khoai chỉ dùng màu thì:
220 gr bột 150 gr nước thế thôi hà

Riêu – Ốc

Sau khi cưới, nghe câu anh nói: “Anh về mẹ ăn cơm!” khiến nhiều cô vợ trẻ thắc mắc, không lẽ mình làm cơm không ngon, không vừa miệng chồng? Theo về nhà mẹ chồng, bữa cơm cũng bình thường như mình nấu, tô canh – đĩa kho – đĩa xào có khác gì lắm đâu, khác chăng là đơn giản hơn, không màu mè hoa lá như của mình. Đọc tiếp “Riêu – Ốc”

Lãng

Ăn là niềm vui – làm là hạnh phúc- Làm biếng là tha hồ tốn năng lực vì phải nghĩ suy tính toán – tóm lại: làm ăn đem lại nhiều lợi ích cho nhân loại đang ngày một già khú hết còn giòn ngọt – Già chát nhăn nhúm không rụng là sao chứ!
“Chết rồi em!”
“Ai chết ?”
“Thượng nghị sĩ …..”
Ủa vậy nãy giờ mình lảm nhảm trong bếp có người nghe – lâu nay tưởng lãng tai!

Mùng Ba Quý Mão

Hôm nay chợ mở cửa

Hôm nay tiễn Ông Bà
Vậy là mất tiêu Tết
Ủa! Cũng có Tết à
Hoa đào vẫn chưa nở
Gói bánh dùng lá
Cột bánh dùng sống lá đã phơi khô đúng là “tìm về kỷ niệm”

Đọc tiếp “Mùng Ba Quý Mão”

Trung Thu

Khỏi cần làm cũng có bánh dẻo bánh nướng nè – hình chụp mỗi khi làm bánh thế thôi – Những người tiểu đường không được ăn ngọt nên không cần biếu bạn hữu sợ bị la rầy – nhất là mình không biết người ta bịnh gì – người ốm gầy gầy mình hạc xương mai thường không ăn vặt – người tròn trịa xinh xinh bây giờ thường ăn kiêng – suy ra cứ chụp hình tặng nhau là tốt nhất – Mình có cơ hội làm bánh chơi đỡ sầu – nhất là vừa làm bánh vừa làm thơ:
Thơ rằng:
Thu xưa bánh ngọt mềm môi
Thu nay bánh ngọt song đôi mà nhìn
Trà không uống rượu không xin
Mỗi đứa một góc im lìm ngó nhau
Chị Hằng ngoài cửa âu sầu
Lầu bầu than thở Cuội đâu mất rồi
Hằng già méo mó thương ôi
Cây đa ngày cũ lá thôi xanh màu
Quên đi cái thuở ban đầu
Bánh ngọt trà đắng …. bắc cầu theo nhau!

Chơi Đồ Hàng

Chỉ ba chữ “Chơi Đồ Hàng” thế thôi mà cả một trời kỷ niệm ùa về, ai bảo già hay lú lẫn – lú lẫn mà có thể lôi trong hộp ký ức ra cả ngàn chi tiết thuở xa xưa nửa thế kỷ được sao? Hộp ký ức ấy trong suốt như khối thạch được nấu từ bột rong biển ẩn hiện những đóa hoa tim tím xinh xinh bị mưa ngoài vườn được hái mang thả vào khi thạch còn ở trạng thái lỏng.

Kỷ niệm cũng đã được đặt tên cho một bài hát từ nhạc sĩ Phạm Duy: ” Trăng lên bằng ngọn cau – Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao – Cha tôi ngồi xem báo phố xá vắng hiu hiu – Trong đêm mùa khô ráo tôi nghe tiếng còi tàu – Cho tôi lại chiều hè, tôi đi giữa đường quê – Hai bên là hương lúa, xa xa là ngọn tre – Thấp thoáng vài con nghé – tiếng nước dưới chân đê!”
Những hình ảnh trong lòng tôi đúng y như thế, lại thêm bao nhiêu điều trẻ dại nghịch ngợm tìm mọi thứ quanh quẩn ngoài ngõ ngoài hè bên hàng xóm để chơi đồ hàng – thuở xa xưa ấy không có tv chảng hề có “game” iphone ipad – mạng internet – facebook.
Mẹ ngồi khâu áo – cha đọc báo, đường phố chưa có tiếng bình bịch, xe đạp xe ba gác là phương tiện chính, nếu thảng hoặc có xe hàng xe taxi, thì chiều tối cũng đã về nhà đi ngủ nên “phố vắng hiu hiu” quả là lúc phải đi chơi đồ hàng vì chưa buồn ngủ! Nến được thắp nhỏ vào ly nước làm bánh bèo, thằng bạn hàng xóm bày trò gom lá khô nhóm lửa thổi cho khói bay làm thành hình tượng để dụ dỗ con bé bán cho nó dĩa bánh bèo đặt trên lá bông giấy có đũa cũng từ gai bông giấy để khỏi phải trả tiền lá hoa ngâu, điều kiện là khói phải có hình cô tiên hay trái tim tùy theo ý cô bán bánh!

Đọc tiếp “Chơi Đồ Hàng”

Cái Ngạch Cửa

– Trời đất, ma quỉ đã đầy đuờng còn mặc chi mấy bộ đồ thấy ghê vậy bà. Đẹp sang không muốn sao mà chùm cái đầu tóc bờm xờm phù thủy, mắt to mày liễu không hơn sao mà mang cái mặt nạ nhăn nhẻo nhăn nheo?

– Bà mới là không biết theo thời, mỗi năm cho ma quỉ một ngày vẫn còn ba trăm sáu mươi bốn ngày làm Thánh, ngày mai là lễ các Thánh, để các ngài dìm đầu ma quỉ xuống âm ti. Để tôi nói cho bà nghe, ma quỉ với thánh thần gần xịt hà, buớc qua “cục gạch ngạch cửa” thì đang là thánh thành quỉ ma cái một, bà không tin hả tôi nói cho nghe.

Đọc tiếp “Cái Ngạch Cửa”

Bánh Ma-cà-rồng

Tên bánh nghe sợ không? Macaroon chỉ là bột hạnh nhân và đường thế thôi mà làm nên lịch sử, ai đã làm bánh đều muốn thử một lần loại bánh õng ẹo này, cậu con trai của mình đã sang Pháp về nhà hí hoáy làm sau khi dự một lớp học phải ghi danh từ Mỹ trước cả năm (?) vé máy bay đi chơi tiền đóng để học – phần mình bây giờ ngồi nhà chơi vào youtube đọc tá lả các loại bánh và làm thử lần đầu vì trong nhà có đủ những điều kiện phải có bột đường trái cây héo và ngay cả lòng trắng trứng cũ – thì làm thử xem sao – vừa làm cơm chiều cho đúng 6 giờ bưng mâm lên cho quan thời – vừa đánh trứng khuấy trộn, vừa xào nấu vừa thử đầu óc mình còn làm việc hay không, may nhờ có chiếc nồi IP hiệu quả nên đúng giờ ăn chiều không bị mắng! Cũng vui – kết quả đẹp xấu ngon dở ra sao tính sau.

Đọc tiếp “Bánh Ma-cà-rồng”