Lời Mùa Đông

Có tiếng gì rất khẽ – hình như lời mùa Đông – Cơn gió nào rất nhẹ – hàng cây đứng lạnh run

Có tiếng gì rất nhẹ hình như lời mùa Đông Lời tình nào rất vội đã tan vào hư không?

Hồng

Cách nay vài năm còn ngồi gọt phơi – biếu – đến nay thì . . . . toàn thành phố này cứ cách vài nhà lại thấy lúc lỉu trái y như nhà mình – họ để dành trên cây cho đẹp mùa lễ – Loại trái này ngày xưa họ trồng trong trang trại cho ngựa ăn – nghe kể là được người Nhật mang sang lâu rồi – người bản xứ không ăn nếu có cũng chỉ trồng cho đẹp là chính – Từ ngày người Việt mình định cư đến nay có rất nhiều loại cây trái được trồng theo “tình nhớ” bây giờ tràn lan và . . . rẻ dần đi theo đúng lời hứa của bộ nông nghiệp Mỹ: Cho chúng tôi biết các loại cây trái nào các bạn thích . . . chúng tôi sẽ . . . v v – vào đại học UC David sẽ thấy họ gây giống các loại cây trái miền nhiệt đới – giúp chúng tồn tại với khí hậu hàn đới – nhất là sinh viên Việt Nam ngày càng nhiều nữa – nên nhiều khi không biết trả lời sao luôn – cây táo zuzube cũng vậy – bây giờ ngày càng được nhân giống ngon hơn to hơn ngọt hơn – cây ying yang hồi đó là số 1 bây giờ thua GA866 – rồi thêm răng cọp chi đó rồi. . .,hồng giòn hồng mềm (persimmon:-Quả hồng là quả ăn được của một số loài cây trong chi Diospyros. Loại hồng này được trồng rộng rãi nhất là loại hồng phương Đông, Diospyros kaki – Diospyros thuộc họ Ebenaceae, và một số loài không thuộc giống hồng này được trồng để lấy gỗ mun.) bây giờ cũng thua luôn trái cây Florida – vú sữa – na – mãng cầu – ai tin nổi vùng Bắc CA có trồng được xoài – nhãn – cóc – ổi!

Đọc tiếp “Hồng”

Dịu Êm Niềm Nhớ

Mùa Thu là mùa mưa, những cơn mưa sầm sập không báo trước, mây kéo vù tới, chùng thấp rồi mưa, dòng nước mưa cuộn chảy xuống cống, đối với con nít là dòng sông đẹp nhất. Mưa vừa tạnh những con thuyền xếp bằng giấy được nhẹ nhàng thả xuống, đứa nào dùng giấy láng, thuyền không bị thấm nước theo dòng trôi thật đẹp, đứa nào dùng giấy bản nước thấm nhanh thuyền chìm hậm hực muốn khóc. Đọc tiếp “Dịu Êm Niềm Nhớ”

Thu Cảm (không có ho)

Tìm Thu nơi đâu cho xa xôi
Thu ở quanh nhà ta đây thôi
Ủa sao viết giống thơ ai vậy …
Bích Khê viết Tì Bà Hành, mình nhìn cảnh định viết Thu Cảm Hành!
Trận gió hôm qua rụng nửa cây
nửa cây còn lại sẽ hôm nay
nếu cơn gió khác ồn ào đến
chuông sẽ leng keng báo tin này!
Này ………
Tương sắc – Xê ông rầu trong dạ
Tiên nôi nặng xướng giọng oai phong
Hành trang nam tử xưa ngang dọc
Nay nhíu mày râu thổi lá vàng
Nhọc!!!!
Không nhọc ăn cơm không ngon tướng công ơi!
Khép nép tiện nội đi ăn cháo lúa mạch đây!
Ủa, nai ăn cỏ mà –
(Lê lết giả nai bước trên lá xào xạc cũng nhọc à nha!)

Mùa Tạ Ơn

Có lẽ các bạn biết là . . . bà Hoa này nhiều trò vui – nhỏ Mai Hương thì kê ra chị . . . . rồi còn nói là mình khiêm nhường không nhận nữa chứ! 
Nhìn hình lá bay bay cái người ngồi sụp dưới đất mặc áo dài đỏ quá chừng ấn tượng, mùa Thu đẹp – nhưng nếu nói đến mùa Thu đời người thì . . . không thèm nhắc nghen 
Nhỏ Túy Phượng là người ném lá là người sắp xếp bắt ngồi vầy ngồi vậy, mình nghe lời nó răm rắp không dám hó hé – tấm hình này được chuyển lung tung và vừa được nhận lại một đoạn phim ngắn – vậy đó không hát cũng uổng – Kể vậy để biết tài hoa của Túy Phượng – không phải của mình!
Giọng hát hết hơi nhưng người ta 80 hát vẫn chuyền cảm mình sẽ lôi hết những bài hát mình thích ngâm nga ra làm phim ép người khác nghe và nhớ khen đừng chê “em nó” buồn nhé – để xem có bao nhiêu người subscribe theo dõi – Con rể nói: ” má có người theo sẽ có tiền” 
Mình cười ha ha ha ha – người ta theo đòi nợ má thì có đó con khi nào nhạc của má không bị YT copyright  claim  kìa 
Biết vậy hồi đó mình đi học sáng tác nuôi gà lấy trứng, bán trứng mua bò lấy sữa, bán sữa mua . . .  nhà ha ta – Xuân Tâm thấy chị lì không? 
Chị ước ao nhỏ Trâm đàn cho chị hát rồi chị sẽ làm phim cho lên YT không bị tụi nó Claim – Trâm ừ là chị chạy sang nhà em thu âm liền đó 
Thu Nguyệt của chị hát hay mượt mà chị nghe hoài bài Ave Maria hai chị em mình hát nữa nè – Nhỏ Thúy Ngố có video hôm hai chị em mình hát trong nhà thờ không ta ???? Kỷ niệm ngọc ngà ha – – – trời ơi còn hôm hát ở nhà nhỏ Nhàn – nhà Thụy Lan – nhà Hải Rùa – nhà Oanh  – Chị Thanh Bình ơi anh Nghĩa khỏe không, nhớ quá đi thôi buổi chiều lắng được giả làm ca sĩ đứng uốn éo hát líu lo quên mất tiêu áo xốc xếch vạt ngắn vạt dài vì lo chơi phá phách, nghe tiếng đàn là “nhập đồng”, Nhà Mai Thảo thì mình vô duyên phóng lên dành micro hát với giọng trầm Sỹ Phú Thụy của Lan , chao ôi nhắc tới hai má đỏ hồng hồng (Xạo thấy bà cố luôn, không dám đâu! Bả mà biết mắc cở sao ta!)
 
Ngày lễ Tạ Ơn đang đến – nhớ từng nụ cười để tạ ơn các bạn đã và sẽ luôn cho bà Ba Hoa này nguồn sống, dù không gặp để ôm một cái – nhưng nhớ là “Tao cưng tụi bay lắm á nha!” 
 

Giận Thu


Cứ đến mỗi cuối tuần là ả phải loay hoay cố tìm ra thật nhiều cái cớ để…giận!
Giận ai ư?
Chẳng giận ai. Chỉ giận – ahem – tình!

Tình tình như cánh chim bay
Bay hoài bay mãi mà “nay”rụng tình
Ưởn ươi cái nỗi vô tình
Một hình/một bóng xập xình giận nhau

Buổi sáng – ả giận tách cà phê đắng…
Buổi trưa – ả giận vạt nắng lửa cháy lênh loang…
Buổi chiều – ả giận gió mải lang thang không về làm tay đưa võng…
Giận tuốt qua đêm buông lập lòe những ngọn nến thắp hoang mang…

Gã hỏi:”Sao giận chi mà giận lắm thế, không sợ sẽ mau già ư?”
Ả xoay mặt đi lẩm bẩm:”Già càng tốt. Chóng được hóa kiếp thành tiên.”
Gã chưng hửng:”Hử, tiên as in fairy tales?”
Ả gật:”Ừ, tiên cô với cây phất trần phe phẩy ấy!”
– Để làm gì?
– Quất cái m-ông tình cho tuyệt giống ứ-ử-ừ-ư!
Cười. Ấm. Nồng nàn. Dòn dã.
Đấy – cứ cười vang vang như thế hỏi có giết người không?
Giết người đi…Giết người đi…*

Mà sao biển cười rộn ràng sóng vỗ…
Người từ chối chết.
Người còn đang bận giận hờn Người…
Với muôn ngàn cái cớ tột cùng trẻ con vô lý.
Well, It’s all because of you…
Still.
*Nay: “No” in Norwegian
Phù Dung

Lá La La – Thu – Cảm

 

Mùa khật khừ chuyển nên phòng mạch của Mrs. Doc đông như tổ kiến.
Ôi những con kiến không khỏe.
Những con kiến mệt.
Những con kiến ho hen/chảy nước mắt/buồn hiu hắt như những đốm lá thu bay ngoài song cửa…

– Do you have a fever?
– A little.
– Do you cough?
– A little.
– Do you feel pain in left chest?
– A little.
– Can you eat?
– A little.
– Can you sleep?
– A little.
– Can you laugh?
– A little.
– Can you cry?
– A little.
– Can you keep flapping around like the wings of a butterly?

What the heck!
Doc, please! Stop those nonsense questions.
I just want some medicine.
I think I’ve gotten the flu.

– You don’t have flu. You are blues. All you need is just a lollipop.
– Huh???
– Pick a pink lollipop in that crystal box . It might help cheer you up.
– No medicine?
– Medicine for illness. You are not illed.
– Are you sure, Doc?
– Definitely. Been there. Done that. Every beginning of the fall.
– What else I suppose to take except that lollipop?
– Think happy thoughts.
– How so?
– Once upon a time there was a little princess…

Áhhhhh…
Okie.
I’ll take the pink lollipop & go shopping then.
Later, silly Mrs. Doc!
Before that white/bitter winter comes, we shall meet, again.

Phù Dung 

Thu

Trời đã vào Thu thật rồi, màu lá chuyển vàng chuyển đỏ, lòng mình có chuyển gì không? Có lẽ chuyển hay không tùy theo độ tuổi – còn trẻ mùa Thu đến sẽ lâng lâng tìm nơi leo trèo chụp hình kỷ niệm, những nơi ấy phải có đá tảng phải có suối reo và lá vàng lá đỏ ngập chân, chàng tung lá lên cao cho nàng giơ hai tay hứng và hình ảnh được thu lại trong các chiếc phone bé bằng bàn tay!

Đọc tiếp “Thu”

Dám Không – Không Dám


Một ngày nắng lên màu vàng chanh và tê tê cái lạnh tim tím…
Tôi lẽo đẽo theo cô chủ của tôi ra vườn sau bầy trò nghịch lá.
Cô chủ và ông thần rake đỏ đua nhau cào cào, tôi cũng a dua nhảy tới nhảy lui cào cào. Họ cào cào để gom, tôi cào cào để vung vẩy. Nên cô chủ mắng:
– Chỉ giỏi phá là không ai bằng. Sao không thử làm một việc gì cho nó có ý nghĩa.

Tôi ngẩn thân mèo ra suy nghĩ…
A meaningful thing?
Như thế nào thì được gọi là “làm một việc gì cho nó có ý nghĩa”?
Viết hí hoáy cả chục trang giấy chi chít chữ bên lò sưởi trong một đêm trừ tịch nào đó – rồi ném chúng vào ngọn lửa?
Rót đầy cốc vang đỏ lóng lánh màu son – không thèm mời tôi lấy một ngụm – nốc cạn – rồi ngồi gục mặt xuống đầu gối cố giấu tiếng thổn thức làm rung cả hai bờ vai?
Hay cứ cắm cúi hì hục vun những chiếc lá vàng/đỏ ngập thềm vào cái laundry basket thay vì phải tống khứ chúng vào cái bao plastic đen đen có in hình trái pumpkin nhe răng cười toe như cô ấy đang làm kia?
Tôi trố mắt xanh xanh mèo, thắc mắc:
– Ơ hơ…sao cô lại gom lá vào laundry basket? Bộ cô định đem chúng đi giặt hả?
Cô chủ nghiêm nghị trả lời:
– Phải giặt cho nó sạch. Thế không thấy những chiếc lá áo đỏ đã sắp bị biến thành lá áo nâu rồi à?
– Nhưng giặt cho nó sạch để làm gì? Đằng nào thì tới thứ năm cô cũng phải đem chúng ra vệ đường chờ xe rác.
– Rác cũng phải sạch trước khi được đem đi đổ. Nếu không, chúng sẽ khiến cho đất bị nhiễm độc. Cây mọc từ đất rồi cũng sẽ cho những trái, những hoa mang đầy chất độc. Người rồi sẽ bị poisoned không kịp hát hò khúc 
60 năm*

Giời!
Tôi không ngờ cô chủ của tôi lại là một “deep thinker” đến thế cơ đấy!
Và tôi tuyệt đối tin rằng cô ấy đang làm một việc rất là có ý nghĩa.
Cô ấy đang tìm cách kíu nhân loại.
Trong đó, chả biết có tôi không?
Vì trước sau, tôi chỉ là một con mèo trắng lông xù ưa ngồi bên khung cửa sổ để ngắm nghía nhân loại qua lớp kiếng mong manh.
Mà không phải là nhân loại.
meow!

Phù Dung